Cảm giác được bao bọc thật sự vô cùng sung sướng, nó khiến toàn thân tôi run lên. 
Cả người Sở Tuyết Tương cũng run lên, sắc mặt kinh hãi. 
... 
Lâm Ngọc Lam ở bên cạnh nhìn thấy tôi và Sở Tuyết Tương đều sững sờ, bất động, cô ta hơi kinh ngạc hỏi: "Hai người sao không đánh nữa?". 
"À...", Sở Tuyết Tương bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi nảy lên khỏi người tôi như ngồi trên đống lửa. 
“Bốp!”, một âm thanh như tiếng chai rượu vang bị bật nút vang lên. 
"Đau quá! Đau muốn chết!", Sở Tuyết Tương ôm lấy mông, không ngừng bật nhảy trên giường. 
“Tuyết Tương, cậu sao vậy?”, Lâm Ngọc Lam ngạc nhiên hỏi. 
“Tên khốn đó dám làm như vậy!”, Sở Tuyết Tương rống lên vì xấu hổ và tức giận. 
"...", Lâm Ngọc Lam nhất thời cũng ngây cả người. 
Tôi không ngờ nơi mà vừa rồi tôi mạnh mẽ tiến vào, hóa ra là phía sau Sở Tuyết Tương chứ không phải phía trước! 
Sở Tuyết Tương vô cùng tức giận, nhào về phía tôi, dùng tay đấm liên tiếp vào mặt tôi, vừa đánh vừa hét: "Tao sẽ giết mày, giết mày!". 
Vừa rồi là do chị ta tự gieo gió gặt bão, là do chị ta đánh tôi nên mới gây ra sự cố này, tại sao lại trách tôi? 
Trong cơn tức giận, tôi ôm eo Sở Tuyết Tương, lộn một vòng đẩy chị ta xuống dưới thân mình. 
“Tránh ra!”, Sở Tuyết Tương đỏ bừng mặt muốn đẩy tôi ra. 
Nhưng đã bị tôi đè lên, sao có thể nói đi là đi được? Tôi giữ chặt tay chị ta để chị ta không thể đánh tôi, thắt lưng đè chặt lên eo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160630/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.