Tôi ngẩng đầu nhìn, là Trần Kế Tần, tôi không khỏi chột dạ khi nghĩ lại lời nói vừa nãy của anh ta.
Lâm Ngọc Lam cũng lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Trần Kế Tần hỏi: “Anh…Ý anh là gì?”
Trần Kế Tần nghiêm nghị nói: “Chẳng phải vừa rồi cô nói chưa được thử cảm giác làm đàn bà hay sao? Tôi có thể giúp được cô".
“Giúp tôi?”, Lâm Ngọc Lam sững người, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra ý của Trần Kế Tần, cô ta kêu lên: “Tôi không thèm cậu giúp. Muốn ngủ với tôi, không có cửa đâu!”
“Ngủ với tôi một đêm, không chừng tôi có thể thuyết phục bác tôi tha cho cô", Trần Kế Tần nói.
"Thật sao?”, đôi mắt Lâm Ngọc Lam sáng lên, rõ ràng cô ta cũng không muốn chết.
“Đương nhiên là thật”, đôi mắt Trần Kế Tần ánh lên vẻ nham hiểm, anh ta đi từng bước lại gần Lâm Ngọc Lam.
Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, một cô gái đẹp như Lâm Ngọc Lam lại phải ngủ với Trần Kế Tần, chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Đúng ra lần đầu của cô ta phải thuộc về tôi, nào ngờ tôi không có được, Trần Kế Văn cũng không, mà lại là Trần Kế Tần vớ được món hời.
Trần Kế Tần nhìn tôi khinh miệt, nói: "Để tao cho mày biết thế nào mới là người đàn ông thực thụ.”
Anh ta vừa nói vừa định cởi quần của Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam đột nhiên đẩy Trần Kế Tần ra, chạy về phía cửa.
“Chết tiệt!”, Trần Kế Tần chửi rủa, bị Lâm Ngọc Lam đẩy ngã xuống đất, đợi khi anh ta bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160620/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.