Nơi tôi sinh sống là một vùng núi hẻo lánh hết sức nghèo nàn, lạc hậu. Thôn chúng tôi từ xa xưa đã có một tập tục, đêm động phòng hoa chúc của cô dâu thì không được thấy máu đỏ, nếu không sẽ mang tới tai ương đổ máu cho người chồng. Vì vậy, cô dâu trước khi xuất giá phải nhờ người khác "phá thân", tục này gọi là ‘khai quang’. 
Nhưng không phải người đàn ông nào cũng có thể có cơ hội khai quang cho cô dâu, trong thôn sẽ chọn ra một người phù hợp chuyên khai quang, người này được gọi là ‘thầy khai quang’. 
Nhưng từ xưa tới nay, tuổi thọ của mỗi thầy khai quang đều không dài, bởi vì khai quang nhiều cho cô dâu sẽ bị điềm xấu quấn thân, thông thường chỉ sống được tầm bốn mươi tuổi là sẽ bị chết bởi vô số những sự cố, tai họa ngoài ý muốn. Vì vậy, hầu như không có ai chịu làm thầy khai quang. 
Những người chịu làm thầy khai quang đều là những kẻ nghèo khổ, vất vả, không thể tự lực cánh sinh, trong tình huống không còn lựa chọn nào khác thì mới làm nghề này. Bởi vì khi làm thầy khai quang, mỗi hộ gia đình trong thôn sẽ góp của nuôi dưỡng anh ta, để sau này anh ta có thể khai quang cho dâu nhà mình. Hơn nữa, mỗi lần khai quang, người này đều nhận được một phong bì đỏ của cô dâu. 
Từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, bảy tuổi trở thành cô nhi, lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ. Năm tôi mười tám tuổi, thầy khai quang trong thôn mắc chứng bệnh lạ, chết đột ngột. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thay-khai-quang/160617/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.