Edit: Bàn
253.
Từ tối hôm qua đến hôm nay coi như cũng đủ 24 giờ rồi, cũng coi như đã hoàn thành lời tôi đồng ý với Từ Dập lúc trước.
Tôi cơm nước xong liền bị anh tôi xách lên xe đạp chở về nhà.
Trên đường treo rất nhiều đèn lồng đỏ, con phố buôn bán cách nhà tôi một khoảng cũng nhộn nhịp người qua lại.
Tôi nín một hơi, thử thăm dò ôm lấy eo hắn, nói: "Anh, năm mới vui vẻ nha."
Bách Liên nói: "Giờ nhớ ra vẫn còn một thằng anh à? Giao thừa đi cả đêm không về, ba em suýt nữa thì báo cảnh sát."
Tôi không tin lắm, nói: "Ba em lo cho em như vậy thật à?"
"Đúng, là anh nói điện thoại em không gọi được, muốn báo cảnh sát, nhưng ba em nói em cũng không phải lần đầu tiên bỏ nhà đi, chờ em tự nghĩ thông thì về nhà." Bách Liên bỗng dừng xe lại, quay lại véo phần thịt mềm trên cổ tôi, tôi đau đến nhe răng trợn mắt, hắn mới thả lỏng tay, "Lý Vọng, anh thực sự không biết em đang nghĩ gì."
Tôi nói: "Em... em đã hứa với nó rồi."
Bách Liên nói: "Không phải em cũng hứa với anh rồi à?"
Hắn bóp mũi tôi, hung tợn nói tiếp: "Anh chỉ hơi không để ý, em liền chạy loạn khắp nơi gây sự. Lý Vọng, anh nói cho em biết, anh nhịn tức cả ngày hôm nay rồi."
Tôi nghĩ thầm quả thực có thể nghe ra hắn đã nhịn rất lâu, bình thường hắn sẽ không nói một mạch nhiều như thế.
Tôi rũ mắt nhìn tay mình, nhỏ giọng nói: "Em sẽ tự xét lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/380134/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.