Edit: Bàn
143.
Từ Dập không kể chuyện hồi cấp 1 cấp 2 cho tôi nhiều, chỉ nói trên đường về nhà của hắn luôn có thể thấy tôi đang chờ xe bus, về sau không biết từ ai mà biết được tên tôi, coi như đơn phương biết tôi rồi.
Tôi nghe đến hai chữ xe bus, tức giận nói với hắn: "Ba tôi không rảnh đưa đón tôi đi học, ổng còn nói trẻ con đạp xe trên đường không an toàn, thế là chỉ chịu làm thẻ xe bus cho tôi."
Từ Dập rũ mắt, cười cười, nói: "Có thể cậu thì thấy không vui, nhưng ngược lại tớ cảm thấy chuyện này rất may mắn... Vì mỗi khi muốn thấy cậu, thì đều có thể gặp ở bên cạnh trạm xe bus."
Tôi cười cùng hắn, nói: "Lời này sao nghe buồn nôn quá vậy."
Tôi nghĩ thầm những lời này của hắn nhất định cũng là để dỗ tôi, tôi hồi đó ôm một bụng uất ức chờ xe bus sau khi tan học thì có cái gì hay để hắn chú ý?
Từ Dập nói: "Đúng là buồn nôn quá."
Hắn dịu dàng nhìn tôi, nói: "Da mặt tớ mỏng lắm, nên chỉ nói được một lần thôi, Lý Vọng, cậu sẽ nhớ kỹ lời tớ chứ?"
Lúc hắn cười, trong mắt như có ánh sáng, tôi bị ánh sáng kia mê hoặc rồi, không nghe rõ lời hắn nói là gì nữa, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà gật đầu.
144.
Sau khi thi giữa kỳ tôi mới được cầm lại cái điện thoại ba tôi thu để ở chỗ Bách Liên.
Hắn đeo tạp dề ở trong bếp vung xẻng xào thức ăn, tôi nằm trên ghế sô pha vừa xem WeChat,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/380109/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.