Edit: Bàn
123.
Lúc tôi về nhà, Bách Liên vẫn chưa về, tôi liền bỏ sủi cảo vào nồi trước.
Lúc mở vung ra, hơi nước nóng hổi đập vào mặt, tôi vớt sủi cảo tôi làm ra chia vào 2 cái bát, sau đó cẩn thận chọn ra những cái xấu và thủng ra cho Bách Liên.
Tôi vừa chia xong thì Bách Liên mở cửa đi vào.
Hắn thấy tôi trong phòng bếp, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nói: "Em đang nấu cơm à?"
Tôi nói: "Cho dù là nhìn thấy người vượn Nguyên Mưu đang đánh lửa thì anh cũng không cần phải lộ ra cái vẻ mặt hốt hoảng vậy đâu."
Tôi đổ giấm vào đĩa, ngẩng đầu chỉ vào cái bát bên phải nói: "Cho anh này."
Bách Liên nhìn cẩn thận một cái, nói: "Nhân thịt nấu được đấy, nhìn trông chín hết rồi."
Sau khi hắn so sánh sủi cảo trong bát tôi và bát hắn một chút, lại nói: "Lý Vọng, em đúng là em trai tốt."
Tôi nói: "Quá khen."
124.
Đối mặt với sự lạm dụng uy quyền của giai cấp chính trị, tôi không thể không đổi bát với hắn.
Tôi chưa viết bản thảo bao giờ, bản thảo tuần sau lên sân khấu là Bách Liên viết giúp tôi. Lúc hắn ở trên bàn cơm đọc đến "Học một cách lười nhác không khác gì học cách lười nhác, chỉ khi đặt tâm tư vào học tập, chăm chỉ kiên định tiến lên, mới có thể thu được kiến thức thực sự," tôi suýt nữa chết nghẹn vì viên thịt.
Tôi nói: "Em thực sự phải đứng trước mặt hơn một nghìn người nói lời thế này sao, thấy ngại chết mất."
Bách Liên nói: "Ba em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/380104/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.