Edit: Bàn
86.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà rất cao.
Đầu rất đau, như bị người ấn lên tường đấm cho một phát vậy.
Sau khi tôi giãy dụa bò dậy, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường hết sức xa lạ.
Rèm cửa kéo, không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chắc là trời đã tối lắm rồi. Trên trần nhà treo đèn, ánh đèn như lông vũ bao phủ lấy tôi và chiếc giường bên dưới người tôi.
Tôi nhớ tới lời Bách Liên uy hiếp tôi lúc trước, giật mình tỉnh táo lại, mới nhớ ra trước đó là tôi đang ăn cùng công tử bột.
Chờ tôi ngồi một hồi, mới nhận ra đồng phục dính đầy rượu trên người tôi đã bị đổi. Trên người tôi là một bộ quần áo thuỷ thủ, cậu ta lại còn tiện thể đổi luôn cả quần lót cho tôi.
Sau khi tôi chửi xong, lúc đầu muốn cởi cái thứ khiến người ta khó ở này ra, nhưng sau một hồi thì phát hiện tôi không còn quần áo khác để mặc, không biết là mặc quần áo nữ ra ngoài thì biến thái, hay không mặc quần áo ra ngoài thì biến thái.
Không đợi tôi nghĩ ra kết quả, công tử bột đã đẩy cửa đi vào.
Trước ngực cậu ta treo một cái máy ảnh.
Tôi bọc chăn đứng, nói: "Cậu trả lại đồng phục cho tôi."
Lâm Tú Chương nói: "Tôi bảo dì giúp việc làm canh giải rượu rồi, chờ chút đem đến cho cậu uống."
Nói xong, cậu ta mở điện thoại, phát loa ngoài đoạn ghi âm kia.
Cậu ta nói: "Bỏ chăn xuống đi."
Lúc tôi sắp chửi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/380095/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.