Từ Dập gọi cho tôi hai lần, hắn nói hắn phải tham gia cuộc thi Vật lý với đội tuyển của trường ở một nơi khác, gần đây đang đóng cửa ôn tập ở nhà, chắc phải đợi sau khi về mới tới gặp tôi được.
Hắn hỏi tôi trong điện thoại: "Lý Vọng, cậu sẽ nhớ tớ chứ?"
Tôi nói: "Đương nhiên rồi."
Từ Dập nói: "Đến ga tàu tiễn tớ được không?"
Giọng hắn truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, như sóng biển đánh vào bến tàu, mang theo tiếng vang nhẹ nhàng.
Bắt đầu từ một thời điểm nào đó, tôi đã cảm thấy Từ Dập như một vùng biển lớn vô tận, không tự chủ được mà bị mê hoặc bởi màu xanh thẳm và sự trong vắt ấy.
Vừa sáng sớm liền chuồn ra khỏi nhà bắt xe đến ga tàu.
Từ Dập đứng trong đội tuyển của trường, hắn mặc áo khoác trắng, cười với tôi từ xa.
Tôi thấy trên lưng áo hắn in bốn chữ.
Là cao chạy xa bay.
299.
Tôi có thể chắc chắn là Lâm Tú Chương cố tình đến đây tìm tôi ăn vạ rồi.
Nhà cậu ta cách đây rất xa mà vẫn thỉnh thoảng ôm ván trượt đến đây lượn lờ, có lần tôi còn chứng kiến cậu ta đến đây dắt chó đi dạo.
... Người anh em này có nghiêm túc không? Ngồi xe 2 tiếng đến đây chỉ để dắt chó?
Tôi đút hai tay vào túi, ngồi xổm xuống đối mặt với con Golden bự kia, nói: "Người anh em, cậu đừng làm khổ con chó nữa."
Lâm Tú Chương nói: "Cậu đang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/2769242/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.