Edit: Bàn
278.
Cuối cùng anh tôi không thể đàm luận với Từ Dập.
Trên đường về, Lâm Tú Chương hỏi tôi có muốn lấy ảnh chụp lần trước cho quán cafe mèo làm quảng cáo có trả tiền không.
Tôi nói: "Ảnh chụp gì?"
Bạn học Lâm giơ hai tay lên trên đầu mình, ngón trỏ và ngón giữa cong cong, nói: "Bức tai mèo ấy, rất đáng yêu."
Cậu ta cười còn có lúm đồng tiền.
Cậu ta đè giọng lén nói với tôi, tiền thù lao rất ổn, còn nói quán cafe mèo kia sẽ tặng tôi món tráng miệng hàng limited.
Tôi quay đầu nhìn anh tôi, do dự một chút, Lâm Tú Chương liền lại gần ôm dính lấy cổ tôi, nói: "Lý Vọng, đồng ý với tôi nha, được không?"
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc cọ trên vai tôi, hơi thở cậu ta thở ra thiêu đốt cổ tôi.
Giọng cậu ta cũng như cố tình mang theo chút vị ngọt.
Bách Liên bỗng vươn tay kéo cổ tay tôi, nói: "Em vẫn là học sinh, đừng làm mấy chuyện đâu đâu này."
Lâm Tú Chương nói: "Các cậu cũng đi chụp cùng đi, khi còn là học sinh cũng phải lưu lại chút kỉ niệm gì chứ?"
Bách Liên và Từ Dập đều không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng tôi thấy những gì bạn học Lâm nói rất hấp dẫn.
Công phu đòi hỏi nhõng nhẽo của cậu ta vô cùng lợi hại, khi đến dưới nhà, hội anh tôi cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
"Ba mẹ tôi nói chờ tốt nghiệp cấp 3 mới để tôi nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-thang-em-ke-doc-ac-cua-nhan-vat-chinh/2769232/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.