17/
Ngày lập đông, tuyết rơi.
Khi Hoàng đế Ngộ Tảo đang tìm kiếm niềm vui với các cung nữ tại suối nước nóng, Ly Vương dẫn theo một vạn quân cấm vệ xông vào cung điện, một vạn quân cấm vệ khác kiểm soát con đường xuống núi từ suối nước nóng.
Một đêm yên bình trôi qua.
Người hầu mở cửa điện, gió thổi vào lẫn theo bông tuyết.
Thế giới phủ đầy sắc trắng của tuyết, yên tĩnh và thuần khiết.
Ta dắt theo con trai, ôm con gái, từng bước một, hướng về Điện Thừa Tình.
Con đường vắng lặng, không một bóng người, không thấy dấu vết của máu và chiến đấu, một đêm tuyết lớn đã chôn vùi mọi dấu vết.
Bước vào Điện Thừa Tình, chỉ thấy trên ngai vàng cao cao, hắn mặc chiếc áo choàng màu vàng, cầm kiếm báu, ngồi yên như chuông đồng.
Ta hoang mang, hắn là ai?
Sau một đêm như thế, người có thể ngồi trên ngai vàng của Điện Thừa Tình, hoặc là Ngộ Tảo, hoặc là Ngộ Trì.
Nhưng ta... không nhận ra.
Ta tiếp tục tiến lại gần hắn, thăm dò: "Hoàng... thượng? Ngài còn khỏe không?"
Đủ gần, ta có thể nhìn thấy màu sắc của nốt ruồi ở góc mắt hắn - màu đỏ chu sa của Ly Vương, màu đỏ máu của Hoàng thượng...
Chờ đã, góc mắt hắn bị vết thương sâu do vũ khí gây ra, che lấp nốt ruồi đỏ!
Giờ ta hoàn toàn không thể nhận diện hắn nữa.
Hắn khoát tay với ta: "Hạ Hàm Điệp, hãy đặt lũ trẻ xuống, nàng đến đây."
Hắn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-phi-tan-nhung-lai-vung-trom-voi-thai-giam/3421840/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.