12/
Khi ta tỉnh lại, ta nhận ra mình đang nằm trên long sàng.
Người đàn ông có nốt ruồi đỏ ở góc mắt, đang hôn ta. Rất gần, rất gần như thế, tôi nhìn nốt ruồi đỏ của hắn.
Màu đỏ như máu.
Trước kia ta cảm thấy rất quyến rũ, bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi.
"Hàm Điệp nhi, nàng đang sợ hãi sao?" Hắn ta nói một cách dịu dàng, mơ màng.
"Không, thần thiếp không sợ."
"Nàng sợ."
"Thần thiếp chỉ là... lần đầu tiên thấy chàng với tư cách là Hoàng thượng, hơi lúng túng một chút."
"Vậy nàng có muốn ta ban thưởng không?" Hắn ta có vẻ rất xúc động.
"Hoàng thượng tha tội, thần thiếp táo bạo muốn hỏi một câu."
"Hỏi đi, không trách tội."
"Thẩm Tuế Vạn, chàng thực sự là một thái giám sao?"
"Haha, không phải thử sẽ biết sao".
...
Đêm đã tới, người hầu cung điểm lên những chiếc đèn pha lê hoa sen. Ánh sáng mờ ảo mềm mại che phủ bức màn vàng, sang trọng và lãng mạn.
Hoàng thượng đứng dậy, gạt màn giường sang một bên, khoác lên mình một chiếc áo choàng lụa dài, đi đến cửa sổ.
Đẩy cánh cửa sổ ra, một làn gió mát tràn vào.
Hắn ta nói: "Hôm nay, nàng trông đợi cái gì? Trả lời đúng, ta sẽ cho nàng một cơ hội, một cơ hội để sống sót."
Ta co ro trên giường, vẫn đắm chìm trong những đợt sóng cuồng nhiệt vừa qua, không thể nói là vui mừng hay là thất vọng.
Vui mừng là, ta không chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-phi-tan-nhung-lai-vung-trom-voi-thai-giam/3421835/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.