9/
Sau đó vài ngày liền, ta đã không còn đến vườn thượng uyển nữa.
Ta thật sự sợ rồi.
Dù hắn ta là Hoàng thượng, ta cũng sợ. Dù hắn ta không phải là Hoàng thượng, ta cũng sợ.
Cho đến một ngày, cung nữ đưa cho ta một tờ giấy nhỏ, nói là tìm thấy nó kẹp trên cổng cung điện.
Trên tờ giấy viết:
Đợi tuyết rơi.
Là ta, Thẩm Tuế Vạn
Lần đầu chúng ta gặp nhau, hắn nói hắn đang chờ đợi tuyết rơi. Chờ tuyết rơi, ý là chờ ta đến.
Hắn đang chờ đợi ta.
Ta cắn răng, tối nay đi gặp một lần xem sao, trốn không được đâu. Đêm đó, ta mặc một chiếc váy màu hồng phấn, đến vườn thượng uyển.
Thẩm Tuế Vạn đã sớm chờ ở bên hồ. Hắn đứng hất tay sau lưng, gió thổi tung ống tay áo, như một quý ông tao nhã, một cái liếc mắt làm lòng người xao xuyến.
Khoảnh khắc đó, lòng khao khát và nhớ nhung hắn, đã vượt qua nỗi sợ hãi.
Ta còn sợ cái gì chứ? Hai năm sống trong cung điện nhàm chán, mà hắn, Thẩm Tuế Vạn, là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời đen trắng của ta.
Ta chạy về phía hắn với nụ cười, như một con bướm lao vào lửa, và lao vào vòng tay hắn.
Hắn ôm trọn lấy ta và quay tròn. Chúng tôi cười thật vui vẻ và sảng khoái.
Khoảnh khắc đó, ta nhận ra, ta yêu hắn.
"Hàm Điệp, mấy ngày không đến, ta nhớ nàng quá." Hắn ôm chặt ta không chịu buông ra, "Ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-phi-tan-nhung-lai-vung-trom-voi-thai-giam/3421832/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.