Tôi nhìn bà La, khi tên của Nguỵ Yến được thốt ra từ miệng bà ta là tôi đã hiểu, toàn bộ những chuyện chúng tôi không có lời giải đều được giải đáp từ chỗ bà ta.
Tại sao tất cả mọi chuyện đều xoay quanh sông Âm, tại sao chúng tôi lại phải đến địa phủ, tại sao sau khi chúng tôi đến nơi này thì mọi chuyện lại không hề giống như trong truyền thuyết.
Tại sao Nguỵ Yến được chọn làm quỷ sai thực tập, tại sao cô ấy có bảo vật trấn phủ của địa phủ là Tụ Âm châu, hơn nữa trùng hợp đó lại là chìa khoá để mở ra quan tài đá, còn cô ấy lại đột nhiên phát điên ở trên đỉnh Côn Luân.
Tại sao Vương Uyển Nhu chưa bao giờ gặp người sắp xếp cho chị ấy làm quỷ sai nhưng lại rất tin tưởng người đó?
Vương Uyển Nhu…?
Nghĩ đến Vương Uyển Nhu, bỗng nhiên tôi cảm thấy đây không phải là chuyện mà mấy người chúng tôi có thể kiểm soát được. Chị ấy làm quỷ sai từ thời Đường, đã làm quỷ sai gần ngàn năm rồi nhưng từng ấy năm không biết là chị ấy không để tâm hay không biết bắt đầu từ đâu, mà vẫn một mực không biết người đã chọn chị làm quỷ sai là ai.
Ngay cả khi người đó sắp xếp cho Nguỵ Yến đến chỗ chị ấy học thì chị vẫn không rõ người đó rốt cuộc là ai, trông như thế nào!
Nếu đúng như La bà bà nói…
Vậy lúc chị ấy còn sống…
“Sao rồi? Còn có chỗ nào không hiểu nữa không?” La bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3545096/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.