Cảm nhận đuôi rắn to lớn mạnh mẽ dưới thân và sự cố chấp đến cùng cực của yểm phía trước, hoặc có thể gọi là Sư Tụy khiến tôi thật sự chẳng biết nói gì cho cam.
Từ lúc đến ngôi làng này tôi đã cảm nhận có điều gì đó kỳ lạ rồi, khói bếp và ngôi làng này nhìn sao cũng không giống như thuộc về âm phủ, chỉ có điều người đồng hương nhìn rất chân thực nên hết thảy mọi thứ trong làng đều có cảm giác rất thật. Giống như hai chúng tôi dạo quanh mười tám tầng địa ngục xong lại quay trở về ngôi làng dưới chân núi Côn Lôn ở nhân gian vậy.
Nhưng có một điều khiến tôi khó hiểu chính là yểm – Sư Tụy là người trước đây sáng lập ra Linh giới còn có thể biết được chị gái cô ta nắm quyền Linh giới đã sáp nhập trong cơ thể tôi, vậy cơ sao lại không biết sự tồn tại của Nguyên Thần Tịch chứ?
Chẳng lẽ trong mắt cô ta chỉ có A Lạc và đứa con do A Lạc sinh ra ư?
Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, Linh giới chỉ có duy nhất cô ta và Sư Ích mà thôi, nếu Sư Ích đến nhân gian thì sao cô ta lại không biết được?
Nhưng theo lời người đàn ông đeo mặt nạ nói, đứa bé được mổ ra khỏi bụng A Lạc sẽ bị mẹ tôi nuốt chửng, vì thế tôi mới có thể thừa hưởng được đặc tính thân người đuôi rắn và hơn nữa còn có dáng vẻ giống A Lạc như đúc.
Đương nhiên rằng, nếu không phải nhờ sư phụ đã hạ cấm chế với tôi từ nhỏ để ngăn chặn dương khí tụ thành đầu người thân rắn thì khả năng ngay từ bé tôi đã bị coi là một quái thai mọc đuôi rắn rồi.
“A Lạc cứ từ từ mà mọc đuôi, căn phòng linh hồn này là cấm chế trước đây mà Sư Ích cho âm phủ để chọn lọc những người tiến vào Linh giới, không ngờ là nhiều năm như vậy, giờ đây tôi đã có thể khống chế nó.” Yểm ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh phòng linh hồn và nhìn tôi bật cười ha hả: “A Lạc, cô có còn nhớ tôi đã từng kể về lai lịch của căn phòng linh hồn này với cô không?”
“Căn phòng linh hồn này là những linh hồn bị tiêu tán sau khi chọn từ âm phủ được Sư Ích làm thành giấy, sau đấy là lấy xương của người bị oan uổng mà chết để tạo thành căn phòng linh hồn, trên dưới đều dùng linh nhãn trấn áp để tránh những yêu ma ác quỷ này chạy loạn. Có tôi ở đây bọn họ tuyệt đối sẽ không dám ngoi lên, A Lạc thật sự không nhớ sao?” Yểm nhìn tôi với vẻ trông mong.
“Không nhớ!” Lòng tôi vô cùng giận dữ, lúc nói chuyện với yểm cũng không còn bình tĩnh nữa.
Lúc này Trường Sinh đã sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cậu ấy móc ra từ trong người một loạt những chiếc chai lọ rồi không ngừng đổ vào dưới thân đuôi rắn của tôi, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm niệm gì đó.
Nhìn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán cậu ấy mà khiến lòng tôi cắn rứt.
Một người như vậy, một người luôn thành thật với tôi, bất kể dù là gì cũng ở bên tôi, dẫu có chuyện gì cũng bênh vực tôi…
Đối với những người khác tôi là một kẻ xảo trá độc địa, vậy rốt cuộc sự tồn tại của tôi với Trường Sinh là như thế nào?
“Trương Dương, cô đừng nhìn xuống dưới nữa, tạm thời hãy cứ bình tĩnh lại rồi tụ âm chuyển dương đi, tiếp tục duy trì được cơ thể thuần âm của cô bây giờ còn không thì sẽ thật sự đóng lại thành người Âm Dương đấy!” Trường Sinh cũng không ngẩng đầu lên và cứ thể đổ thẳng một loại bột nhão màu đen lên đùi tôi.
Tôi liếc nhìn Trường Sinh, trong lòng mang một sự nặng nề. Đầu tôi lúc này thậm chí còn chẳng thể nghĩ ra cách để tụ âm chuyển dương ra sao, chợt nghe thấy yểm ngửa mặt lên trời cười lớn khiến hai mặt giấy trắng trên dưới dán trên sàn nhà của căn phòng linh hồn rung chuyển theo.
“Vô ích thôi! Chẳng phải A Lạc đã thấy cơ thể thuần dương bị rút ra khỏi cơ thể của cô ấy sao? Hiện tại cơ thể thuần dương này tuy không còn dung nhập trong thân xác của A Lạc nữa, nhưng ít nhất đã có chút cảm giác với A Lạc rồi thì có chia hay không cũng đâu làm được gì? A Lạc, hãy đợi để cùng về Linh giới với tôi đi!” Yểm cười nói hết sức vui vẻ, chẳng thèm để tâm khi thấy dáng vẻ sốt ruột và cuống quít của Trường Sinh.
Đầu óc tôi chìm dần trong sự trĩu nặng, yểm nói bởi vì cô ta và Sư Ích là những sinh vật cùng được sinh ra giữa nhân loại và Linh giới nên mới có thể tồn tại ở Linh giới.
Cô ta có thể tự do đi lại ở dưới nhân gian và vẫn luôn chờ đợi đuôi rắn của tôi mọc dài ra là bởi vì nếu đuôi rắn không mọc thêm tôi sẽ không thể đi Linh giới với cô ta được?
Nói cách khác, ngay từ lúc ban đầu cô ta đã có ý định để đuôi rắn của tôi dài ra rồi ư?
Nhưng tại sao khi đó cô ta không trực tiếp đưa A Lạc thật sự về Linh giới mà phải chờ để đưa tôi về chứ?
“Trương Dương, cô mau chóng nghĩ biện pháp đi?! Nếu không cô sẽ biến thành quái vật thật đấy!” Cô nàng mập đưa đồ cho Trường Sinh, trên mặt là sự kinh hãi không thể che giấu, song trong mắt lại chứa đầy lo lắng và liên tục thúc giục tôi: “Cô mau xem có cách nào để xử lý được đuôi rắn của cô không đi chứ!”
“Không có cách!” Tôi nhìn cô nàng mập, hai mắt nặng nề nhìn yểm đang cười như nhặt được bảo vật trời ban bèn dội thẳng một gáo nước lạnh: “Cô cho rằng tôi là người duy nhất nuôi cổ thần sao? Kỳ thực Sư Ích đã lén cô nuôi cổ thần từ mấy trăm năm trước rồi!”
“Không thể nào!” Yểm vẫn cười ha hả như trước rồi nhìn tôi đáp: “Từ khi Sư Ích bị hoàng đế chặt đứt Kiến Mộc thì chưa từng tới nhân gian lần nào, nếu lần này tôi không lẻn đến đây thì chắc chắn chị ấy cũng sẽ không tới, song nào ngờ chuyến này lại khiến Sư Ích một đi không trở về!”
“Nhưng cũng có một người từ nuôi cổ thần mà ra giống tôi, tuy nhiên thì anh ta vẫn là cơ thể thuần dương! Tên là Nguyên Thần Tịch, tôi không tin Nguyên Linh lại không nói cho cô điều này!” Tôi nhìn yểm, hồi tưởng lại hình ảnh mà yêu quái đầu người thân rắn đã cho tôi xem trong chiếc mặt nạ. Thời điểm đó, Nguyên Linh xuất hiện trong bộ dáng của lão đạo Diêu đứng bên cạnh tôi, tôi tiếp tục nói: “Chúng tôi không hề biết về diện mạo thật sự của ông ta, nhưng tôi biết rằng khi ông ta xuất hiện trước mặt cô chắc chắn là trong dáng vẻ của một cao nhân đắc đạo tiên phong.”
Nói rồi, tôi bèn miêu tả rõ ràng đặc thù của lão đạo Diêu rằng luôn xuất hiện trong chiếc đạo bào không nhuốm chút bụi trần cho yểm nghe sơ qua.
“Không thể nào, A Lạc đừng lừa tôi!” Yểm không ngừng nhìn tôi lắc đầu, cố chấp nói: “Sư Ích là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa toàn bộ Linh giới ngoại trừ chị ấy thì chỉ có tôi nên chắc hẳn không có gì dấu giếm, tuyệt đối không thể nào giấu tôi chuyện này. Nếu không thì sao tôi lại biết tử huyệt của chị ấy và cho Nguyên Linh biết chiêu thức áp chế Sư Ích chứ?”
Mặc dù tôi không rõ mối quan hệ giữa hai chị em Sư Ích và Sư Tụy đã từng rất đơn thuần nhưng từ trên góc nhìn của lễ giáo mà nói, tôi có thể thẳng thắn nói cho yểm rằng Sư Ích lừa dối cô ta!
Trong ký ức của Đại Hồng, Sư Ích đã đến nhân gian trước khi Nguyên Thần Tịch được sinh ra, hơn nữa lúc này ngẫm lại vụ việc mẹ của Nguyên Thần Tịch trở thành Lạc Hoa Động Nữ, chắc chắn có liên quan đến Sư Ích tám đến mười phần.
“Không! Không thể nào! Sư Ích sẽ không lừa tôi, nếu chị ấy lừa tôi thì sao lại bị tôi hạ cổ một cách dễ dàng như vậy được, hơn nữa linh hồn mà bị nhúng chìm trong sông Âm lúc này đã tan biến trong cơ thể cô rồi!” Yểm lắc đầu, dù có nói thế nào cũng không chịu tin.
“Haiz! Cô đừng cố chấp mãi nữa, cũng có thể là cô nhớ nhầm thì sao! Người ta có thể dùng phương pháp của cô để đối phó với chị gái cô thì sao lại không thể đối phó cô chứ? Cô ngây thơ quá đi mất, nếu không sao lại thành ra như thế này? Bám vào thân xác của một người đàn ông, lại còn dùng chung cơ thể với người khác!” Cô nàng mập nghe yểm không ngừng rên rỉ lẩm bẩm thì không nhịn được xua tay nói lớn.
Uỳnh!
Cô nàng mập vừa nói xong, tất cả chúng tôi đều đứng hình!
Nguyên Linh dùng phương pháp mà Sư Tụy dạy mình để kéo linh thể Sư Ích ra khỏi cơ thể ông ta, sau đó linh thể Sư Ích bị nhốt trong sông Âm rồi không biết sao lại thoát ra được rồi bám vào cơ thể tôi.
Mà bởi vì đặc tính của cơ thể kia mà Nguyên Linh cho rằng có thể lột da được, nên ông ta đã đưa nó cho nữ đồ đệ của mình.
Nhưng lúc đó tâm trạng của Sư Ích và Sư Tụy lại không được bình thường nên cũng vô ích.
Sư Ích bị lật đổ bằng các phương pháp của Sư Tụy, Đại Hồnglại hôn mê hàng trăm năm nay nên lúc trước yểm nói Đại Hồngchỉ là một cơ thể tồn tại hàng trăm năm mà thôi, không thể nhớ ra được gì.
Từ đây có thể lý giải được, yểm cũng bị người khác thao túng rồi!
“Thân xác của cô đâu rồi?” Hình ảnh người mang mặt nạ đã lấy đi phần xác thịt nát tươm của yểm và A Lạc bỗng lướt qua tâm trí tôi, song linh thể của yểm và A Lạc lại trôi theo dòng nước của sông Âm.
Một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong tâm trí tôi, rất lâu sau cơ thể Sư Ích bắt đầu có ý thức, vậy Sư Tụy thì sao?
Hai cô ấy đều cùng sinh ra từ Linh giới, đạo hạnh cao thâm như nhau, tại sao Sư Ích có thể mà Sư Tụy lại không thể?
“Thân xác của tôi?” Yểm hơi sững sờ rồi dùng tay chống chiếc cằm vuông vắn của Chu Lượng, cố gắng nghĩ ngợi: “Chẳng phải đã bị cô phá hủy ở nhà họ Lư rồi sao?”
“Thân xác của cô bị hóa thành tro bụi, cô có biết không?” Tôi chợt nghĩ tới dáng vẻ nồng nàn của yểm lúc hóa thành tro bụi mà lòng không khỏi dâng lên chút đau xót.
Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nghĩ tới cơ thể kia cũng có ý thức, cô ấy và yểm giống như hai linh thể có chung ký ức nhưng tính cách lại khác nhau. Song khi đó tôi đụng phải yêu quái đầu người thân rắn nên cũng không có thời gian mà suy nghĩ về vụ việc của yểm nên đã bỏ lỡ.
Một cơ thể chứa hai linh thể, một linh thể bị tôi thu vào trong tấm vải đỏ, linh thể còn lại thì bị hủy diệt trong cơ thể tôi.
Và cả những ký ức chung nữa, lẽ ra tôi nên nghĩ ra từ khi đó.
“Đúng vậy, thân xác của tôi bị hủy rồi!” Mắt của yểm đột nhiên mở lớn và nhìn tôi nói: “A Lạc, cô hủy hoại thân thể của tôi rồi? Sao tôi có thể trở về Linh giới được nữa, thân thể của tôi…”
“Là thân xác của Sư Tụy!” Tôi nhìn đầu yểm không ngừng lắc nguầy nguậy, trong mắt cũng vô cùng bối rối hoàn toàn không nhận thấy Trường Sinh đang vỗ mạnh vào đuôi rắn của tôi, lòng tôi trĩu nặng nhìn yểm nói: “Linh thể của A Lạc và Sư Tụy xuôi theo hướng chảy của sông Âm nên khả năng vẫn còn đang ở trong đó, cũng có thể từ trong căn phòng linh hồn mà cô nói tiến vào Linh giới, tất cả đều là chuyện của bọn họ. Nhưng cô…”
“Haiz! Cô nói nhiều với cô ta như thế có để làm gì đâu!” Cô nàng mập đứng bên sốt ruột không chịu được đáp một chiếc bình nhỏ cho Trường Sinh, trừng mắt với yểm và nói: “Dù sao thì bây giờ chúng tôi cũng không ra được, tôi sẽ nói thẳng cho cô biết! Cô căn bản không phải Sư Tụy đến từ Linh giới, bản thân cô cũng không phải sản phẩm chân chính mà chỉ là một ý thức sinh ra từ trong cơ thể Sư Tụy thôi, nếu không thì sao tinh thần của cô lại rối loạn đến mức này!”
“Tôi không phải Sư Tụy? Không phải Sư Tụy ư?” Tâm trí yểm có phần rối loạn, cô ta liên tục lắc đầu: “Không thể nào! Tôi là Sư Tụy, tôi nhớ rất rõ! Tôi và A Lạc có con, sau đó…”
“Sau đó cô tự sát, hơn nữa còn chết rất thảm! Không tin thì cô có thể xem tử trạng của mình!” Tôi tiếp lời ngay sau đó, dù sao thì tôi cũng thành ra thế này rồi, với đầu người thân rắn này thì chẳng mấy chốc sẽ bị nuốt chửng.
Chi bằng dùng vài lời độc miệng để lấy lại niềm vui đi, tôi đâm vào nỗi đau của yểm: “Chưa nói đến việc cô nuốt A Lạc từng miếng một, cô thậm chí còn tự tay cắt lưỡi lột da cắt đứt tứ chi của mình, đúng là nhẫn tâm thật, nhưng A Lạc vẫn không thích cô. Linh thể của các người xuôi theo sông Âm đi đến đâu rồi, toàn bộ thân xác của cô và xương cốt không thể ăn được của A Lạc đều bị người khác nhặt đi rồi, chắc là chắp vá không tốt nên mới khiến cô thành ra thế này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]