Chương trước
Chương sau
Tôi nhìn đám tiểu quỷ tiếp tục rút lưỡi linh thể mà chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, còn chưa kịp hoàn hồn thì tiểu quỷ đã ghét bỏ nhét đầu lưỡi vào miệng linh thể, tiếp tục lặp lại trò rút ra đút vào.

“Đừng nhìn nữa.” Lão Miêu vỗ vỗ hai chân quấn đầy giấy vàng của tôi, nói với mọi người: “Đây chỉ là huyễn thuật tôi tạo ra thôi, mặc dù về cả mùi vị lẫn hình dạng đều không thể bị lộ nhưng nó sẽ không duy trì được lâu đâu. Tuy đám tiểu quỷ kia chỉ là những con quỷ bình thường nhưng chúng đã sống tại nơi này hơn trăm năm rồi, cảm xúc chắc chắn mạnh hơn những linh thể khác. Tôi sợ chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ nhận ra, đến lúc đó thì sẽ phiền to. Tôi không muốn bị đám tiểu quỷ này túm lại để biểu diễn hình pháp mấy trăm năm đâu.”

Cô nàng mập mím môi liếc thoáng qua đám tiểu quỷ đang chơi trò rút lưỡi, tay ôm chặt tôi hơn: “Những con quỷ này vẫn luôn hành động như thế à? Lặp lại mấy trăm năm như thế này thì cũng hơi chán nhỉ?”

“Hình pháp của địa ngục có thời hạn, càng đi xuống các tầng dưới thì hình pháp càng nặng, thời hạn cũng càng dài, trừ khi đã hết án nếu không bọn chúng sẽ liên tục lặp lại hình phạt. Những linh thể bị trừng phạt này đa phần đều là những người làm nhiều điều ác khi còn sống. Đám bị lôi ra triển lãm ở trên đường này đều có thời gian thi hành án rất dài, chưa được mấy trăm năm thì đừng hòng có thể đi đầu thai.” Sư công được sư thúc cõng đi theo đằng sau cô nàng mập, ông ấy vừa nâng bút vẽ phù văn trên giấy vàng bọc quanh chân tôi vừa giải thích với cô ấy.

Tôi cố nhịn đau để ngoái ra sau nhìn sư công, muốn thử xem có nhìn ra được gì không, nhưng sư công vẫn luôn cúi đầu tránh mặt tôi, ngay cả sư thúc cũng chỉ lầm lũi đi đằng sau, giống như những gì sư phụ từng viết trên sách cho tôi.

Chúng tôi đi về phía trước một hồi, sau đó lại thấy một linh thể bị đè xuống, ngón tay bị một cây kéo lớn cắt đứt sau đó lập tức mọc trở lại rồi lại bị cắt đứt, xem ra đây chính là tầng địa ngục thứ hai, Tiễn Đao địa ngục. Nhìn đống ngón tay chất đống đầy đất kia mà xem, chẳng biết người này đã bị cắt tay bao nhiêu năm rồi. Linh thể bị cắt ngón tay kêu gào muốn vươn tay nhặt ngón tay mình nên nhưng lại chẳng động đậy nổi.

Đợi ngón tay của nó mọc dài hẳn rồi đám tiểu quỷ lại đè người xuống cắt đi, sự đau khổ này còn khó chịu hơn Bạt Thiệt địa ngục vừa nãy nhiều.

Tiếp theo chính là Thiết Thụ địa ngục, nơi linh thể bị ném lên trên một cái cây mọc đầy gai rồi kéo xuống, sau đó bản thân linh thể cũng không quên móc thịt vụn trên cây ra nuốt vào, rồi lại bị ném lên lần nữa. Tôi nhìn linh thể mới chỉ nuốt được một nửa thịt vụn đã bị tiểu quỷ kéo xuống, đột nhiên tò mò không biết rốt cuộc khi còn sống bọn họ đã làm chuyện gì mà phải chịu cực hình như thế này?

Theo như trong sách viết, một người rất dễ phải chịu hình pháp. Trong Bạt Thiệt địa ngục chỉ cần bạn khêu chọc li gián là đã bị rút lưỡi rồi, còn trong Tiễn Đao địa ngục thì bạn sẽ bị chặt ngón tay nếu cố dây dưa với một góa phụ.

Nói như vậy thì ở đây có mấy ai không phải chịu hình pháp đâu? Thời đại này có mấy ai hưởng kết cục tốt đẹp sau khi chết chứ?

“Các người không cần lo lắng, đây đều là cực hình dành cho những kẻ phạm tội vô cùng nặng, người bình thường sẽ không quá đáng như vậy, nhiều nhất chỉ chịu phạt một ngày thôi.” Đại Hồng vuốt ve chiếc mặt nạ, căng thẳng nhìn đám tiểu quỷ lúc này đã không còn chú ý đến bọn tôi nữa, dùng tri thức của linh thể giải đáp cho mọi người.

Tôi nhìn gương mặt của Đại Hồng mà trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ấy đã lộ ra rất nhiều thân phận nhưng rốt cuộc tôi vẫn không biết cô ấy là ai.

Nhưng chí ít tôi đã bớt căng thẳng hơn nhiều, ít ra tôi không còn lo lắng rằng sau khi mình chết sẽ hưởng thụ một lượt hết những hình pháp trong mười tám tầng địa ngục này.

Vừa thả lỏng được một chút thì tôi đã cảm thấy hai chân ngứa ngáy như có vô số con kiến đang bò, chỉ ước gì có thể thò tay ra bắt chúng. Nhưng cái tay gãy của tôi không chịu nghe lời nữa, đáng giận hơn là xương chân cũng đã vỡ nát, có muốn cọ lên người cô nàng mập cũng không được.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì hai tay tôi đã duỗi thẳng xuống, chân cũng nhích về phía hông, nơi cô nàng mập đang giữ chặt lấy.

“Hả?” Cô nàng mập nhận ra ngay tắp lự, quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi: “Cô có thể cử động rồi?”

Bàn tay gần như đã duỗi đến chân của tôi lập tức rụt lại. Tôi nhìn tay mình, chỉ thấy cánh tay vốn không thể nhúc nhích dù chỉ là đầu ngón tay giờ đã linh hoạt như trước, không có chút thay đổi nào.

“Không ổn rồi.” Sư công ở đằng sau đột nhiên quát to một tiếng, nhìn chòng chọc vào tôi rồi trầm giọng nói: “Mắt của nhóc Dương!”

Lúc nãy tôi vẫn luôn quan sát hai bên địa ngục nên không để ý lắm đến mắt mình, lúc này nghe sư công hô lên tôi mới vội vàng ngoái cái cổ đã khôi phục như cũ về sau xem xét.

Chỉ thấy hình dáng của sư công và sư thúc đã trở nên dài nhỏ trong ánh mắt tôi, thậm chí đường nét của họ cũng bắt đầu mờ đi, tôi không khỏi thè lưỡi liếm môi.

“Xì! Xì!”



Ngay khi thè lưỡi ra tôi đã nghe được tiếng rít lên, còn nhìn được cả đầu lưỡi lướt qua trước mắt.

“Ôi chao!” Lão Miêu cũng quay đầu qua xem rồi vỗ tay thật mạnh, hét lớn: “Không xong rồi, mọi người mau chạy nhanh đi, nhân lúc nhóc Dương chưa biến thành mình rắn phải chạy tới điện quỷ.”

“Sao lại nhanh như thế được? Có cần tôi thu cô ấy vào trong mặt nạ không?” Đại Hồng thấy tôi như vậy cũng hết sức kinh hãi, giơ cái mặt nạ trong tay lên hỏi mọi người.

“Xì!”

Khi tôi thấy chiếc mặt nạ quỷ dị ấy thì hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì, đầu rắn đã hất về phía Đại Hồng rồi lăn về phía chiếc mặt nạ với hai hốc mắt biết cười đó.

“Trương Dương!” Đại Hồng đột nhiên quát khẽ một tiếng rồi vội vàng dùng sức giữ chặt lấy chiếc mặt nạ trong tay, còn hét to vào mặt tôi: “Cô tỉnh táo lại mau, hãy nghĩ đến Trường Sinh, nhớ đến sự phụ đã vì cô mà chết đi!”

“Xì!”

Tôi nhìn một chiếc lưỡi chẻ đôi màu đỏ tươi đang quấn chặt lấy chiếc mặt nạ trong tay Đại Hồng, lão Miêu và giám đốc Đinh ở bên cạnh đang ra sức kéo lấy chiếc lưỡi ấy.

Cảm giác chẳng hề đau đớn chút nào nhưng đầu óc choáng váng của tôi vẫn biết rõ ràng lưỡi rắn là của mình, nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không rụt lưỡi lại được.

“Ha ha!”

Đột nhiên bên tai tôi vang lên một tràng tiếng cười nhẹ, con quái vật đầu người mình rắn dường như đang ghé vào sau lưng tôi cất tiếng nói: “Hiện giờ cô đã biết cái gì gọi là bản năng chưa? Trong cơ thể cô có Si Vưu chi cốt nên vừa thấy mặt nạ cô đã không nhịn được rồi, như thế cái mặt nạ đó đang kêu gọi cô vậy. Dùng sức kéo lấy nó đi! Có được mặt nạ rồi, chúng ta sẽ càng giống nhau hơn.”

“Ừm.” Tôi nhìn giám đốc Đinh đang cầm ngược một thanh kiếm gỗ đào rồi lại quay sang liếc sư công đang hướng vào mặt tôi mà hất cằm, vội vàng khẽ gật đầu, nghẹn ngào lớn tiếng bảo giám đốc Đinh cứ ra tay.

Chẳng phải chỉ là một cái lưỡi thôi sao?

Dù sao cũng tốt hơn là chết, ảnh hưởng của chiếc mặt nạ này vẫn còn in đậm trong trí nhớ của tôi lắm.

“Không được.”

Kiếm trong tay giám đốc Đinh còn chưa chém xuống thì sư thúc đã vội vàng hét thật to rồi nhìn chăm chăm vào ông ấy: “Dù sao lát nữa chúng ta làm lễ hiến tế cũng phải dùng đến mặt nạ, chẳng thà cứ đưa cho con bé trước đi.”

“Nhưng mà?” Đại Hồng gắng sức giành lại chiếc mặt nạ, nhìn chòng chọc vào tôi nói: “Trương Dương, cô tỉnh táo lại chút đi.”

“Xì!”

Có thể là do cô ấy buông tay, cũng có thể do ả đầu người mình rắn tác quái mà lực độ của chiếc lưỡi rắn đột nhiên tăng lên, trong nháy mắt đã giật được mặt nạ ra khỏi tay Đại Hồng.

Tôi nhìn một dòng chảy màu đỏ tươi kéo dọc theo chiếc mặt nạ, con mắt chợt máy một cái, bàn tay Đại Hồng đang chảy máu ròng ròng.



Chiếc mặt nạ được lưỡi rắn kéo tuột vào trong miệng tôi, sau đó bị tôi ừng ực mấy tiếng nuốt chửng vào bụng.

Tôi nheo đôi mắt rắn đã nhìn không rõ lắm, đưa tay xoay bụng nhưng chẳng có gì thay đổi cả.

“Trương Dương!” Đại Hồng tức giận quát tôi một tiếng, hung hăng nói: “Cô có còn tỉnh táo nữa không đấy? Đừng nói là mình cô chết, có khi ngay cả chúng tôi cũng mất đi cơ hội sống sót đấy.”

“Xì!”

Tôi nghe vậy thì cảm thấy vô cùng tức giận, trong đầu còn chưa kịp nghĩ xem mình muốn làm động tác gì thì đã nghe xì một tiếng, cái lưỡi rắn vừa mới rụt vào lại chộp thẳng về phía mặt Đại Hồng.

Tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như tôi không thể khống chế thân thể mình được nữa, chỉ dựa vào bản năng mà hành động.

Chẳng lẽ đây chính là bản năng mà ả quái vật đầu người mình rắn đã nhắc tới ư?

Bản năng độc ác của Si Vưu!

“Nhóc Dương!”

Tôi muốn rụt lưỡi rắn lại nhưng bất lực, đành nhắm mắt vì không dám nhìn mặt Đại Hồng. Chợt tôi cảm giác được lưỡi rắn dừng lại, sau đó lại nghe sư công quát khẽ một tiếng.

Tôi vội vã mở mắt ra xem, chỉ thấy bàn tay gầy yết của sư công đang túm lấy đầu lưỡi tôi, ông ấy nhìn tôi nói: “Tĩnh tâm nhắm mắt lại, niệm tĩnh tâm chú hoặc Kim Cương kinh đi.”

Sau đó ông ấy dùng sức cuốn đầu lưỡi của tôi lại trong miệng, tiếp lời: “Nếu không đừng trách sư công dùng biện pháp của Bạt Thiệt địa ngục với con.”

Lòng tôi trùng xuống, tôi biết rằng sư công không nói đùa. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sẽ hại chết hết những người khác trước khi trở thành vật hiến tế mất.”

Tôi nhanh chóng niệm thanh tâm chú trong đầu rồi cố gắng cắn mạnh lấy chiếc lưỡi rắn.

“Chẹp chẹp!” Con quái vật đầu người mình rắn dường như chưa rời đi, vẫn ghé vào sau lưng tôi lải nhải: “Cô thật đúng là vì nước quên thân nhỉ, nghĩ lại xem, bọn họ vì mạng sống của chính mình mà muốn lấy máu cô hiến tế, cô có biết là tại sao không?”

“Cô cứ nghĩ cho kỹ đi, nếu bọn họ không khiến cô đổ máu thì cô sẽ hợp thể với tôi. Bằng năng lực của hai chúng ta, nếu Si Vưu có hồi sinh, cửa Linh giới mở rộng thì hai ta vẫn có thể chiếm lấy một vị trí.” Con quái vật đầu người mình rắn bắt đầu dùng lý lẽ thuyết phục tôi, nếu có thể thì ả ta đã xòe ngón tay ra đếm cho tôi xem rồi: “Chúng ta hãy mở cửa Linh giới, thả bọn họ ra rồi trở thành ân nhân của bọn họ. Còn Si Vưu thì chẳng cần phải nói, hắn hồi sinh được là nhờ cơ thể của chúng ta, cô nói xem hắn có nói lời cảm ơn với chúng ta không?”

Tôi nghe ả quái vật đầu người mình rắn phân tích lợi hại trong chuyện này mà chỉ thấy buồn cười. Tôi còn muốn hỏi ả ta rằng chúng tôi đáng giá như thế thật à?

Cái gì mà nhờ cơ thể chúng ta? Những điều gì có lợi cho chúng ta?

Đang lúc nghĩ ngợi thì tôi chợt nghe cô nàng mập hét to một tiếng.

Trước mặt chúng tôi hiện lên một mặt gương rộng, chỉ mới liếc qua tôi đã thấy mình trong gương mang sắc mặt trắng bệch, con ngươi dài nhỏ, hai chiếc răng nanh sắc nhọn đã lộ ra bên miệng và trên tay có luồng khí đen bao phủ.

Bên trong gương có vô số bàn tay đang duỗi về phía tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.