Chương trước
Chương sau
Đại Hồng không ngờ tôi sẽ chĩa mũi dùi về phía cô ấy nên vô cùng không vui liếc nhìn tôi, sau đó lại nhìn cục trưởng lùn rồi nói: “Nghe nói chuyện ở đây do ông quyết định? Muốn hành động thì làm nhanh lên, nếu không lát nữa quái vật đầu người mình rắn kia tỉnh lại thì đám người ít ỏi chúng ta chưa chắc đã đánh lại được ả ta đâu.”

Tôi nghe nói con quái vật đầu người mình rắn chưa tỉnh lại thì lập tức suy nghĩ. Tôi đoán con quái vật đầu người mình rắn đã chui vào trong mặt nạ để cho tôi thấy những gì ả ta biết trước đó còn thân thể bên ngoài của ả ta thì hôn mê để tránh mọi người chú ý tới.

Nhưng nếu đám Đại Hồng đã không nói rõ ràng thì tôi cũng không muốn tự làm mình mất mặt mà nhắc nhở bọn họ, quái vật đầu người mình rắn bây giờ ngược lại là một chỗ dựa cho tôi.

Ả muốn cắn nuốt tôi thì phải đảm bảo chắc chắn rằng tôi còn sống. Cảm giác ăn đồ tươi sống và đồ chết không hề giống nhau, tôi tin rằng ả ta vẫn vui lòng được nuốt sống mình hơn.

Ngay cả khi tôi sẵn sàng hy sinh làm tế phẩm thì tôi vẫn muốn sống!

Chí ít tôi vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ như người đeo mặt nạ là ai, sư phụ tôi rốt cuộc đang ở đâu, sau này Trường Sinh phải làm thế nào?

Cái chết của tôi có ảnh hưởng gì đến anh không? Tác Hồn dẫn có làm anh bị thương không?

“Được rồi.” Cục trưởng lùn vỗ vai sư công rồi nhìn sang tôi: “Dù gì thì bây giờ cô cũng đã hiểu vì sao chúng tôi phải hy sinh cô rồi chứ? Chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu như còn cách nào khác thì nào ai tình nguyện đẩy cô ra. Có lẽ sau này cô sẽ thật sự trở thành một vị thần tu thành chính quả ở nhân gian, sau đó cô tùy tiện ném cho chúng tôi một ít tiên quả hoặc tiên dược là chúng tôi có thể trường sinh bất tử rồi. Đấy, cô tự xem xem.”

Tôi không ngờ rằng vị cục trưởng lùn này lại là người đam mê thể loại huyền huyễn tu tiên, đang ở thời khắc then chốt mà ông ta còn có tâm trạng trêu đùa tôi. Tôi mím môi, xương cốt đã gãy hết nên chỉ có thể vung vẩy cánh tay với ông ta, trầm giọng nói: “Các người muốn làm như thế nào vậy?”

“Đầu tiên, máu của cô là quan trọng nhất.” Lão Miêu vô cùng sốt ruột liếc nhìn tôi, cầm tẩu thuốc lá gãi đầu rồi nói: “Cô kế thừa dòng máu của mẹ mình. Vì người mẹ Thần tộc của cô đã thụ thai cô trong quan tài đá và nuốt chửng hậu duệ của Si Vưu là A Lạc nên trong máu cô ngoại trừ âm khí còn có cả Thần Ma nhị tính.”

“Sau đó thì sao?” Tôi không ngờ máu trong người mình lại có nhiều nguồn gốc như vậy.

Từ năm tôi sáu tuổi bị sư thúc vô lương lừa đến khu đất giấu xác trăm năm là tôi đã biết máu của mình rất đặc biệt, chỉ không ngờ rằng sau bao nhiêu năm và bao nhiêu chuyện xảy ra, họ vẫn chỉ quan tâm đến máu của tôi.

Lão Miêu nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên trở tay đẩy cục trưởng lùn về phía trước, nói: “Tại sao chỉ có mình tôi phải đóng vai người xấu, ông nói đi.”

“Được rồi, nói thì nói.” Cục trưởng lùn nhìn lão Miêu sau đó chấp nhận số phận quay sang tôi: “Chuyện này ấy à, Trương Dương, ừm, cô cũng biết trong Kiến Mộc có hồn của Si Vưu, trong cơ thể cô có Si Vưu chi cốt, mà xương cốt sản sinh ra máu. Vì vậy chúng tôi muốn dùng máu của cô dẫn hồn của Si Vưu ra sau đó lấy tấm vải đỏ che trời bọc lại rồi tìm cách phá hủy hồn của Si Vưu, như vậy một mối nguy hiểm sẽ bị diệt trừ.”

“Làm đi!” Tôi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại, khi ở trên núi Côn Lôn Ngụy Yến bị khống chế, tôi và cô nàng mập đã dùng máu của mình để làm Kiến Mộc mọc rễ, hiện giờ nếu có lấy máu thì tôi cũng không còn sợ hãi nữa.

Dù gì thì con cháu cách mấy nghìn năm sao có thể so sánh với xương cốt của bản nhân sinh ra chứ. Nếu phải miêu tả tương đối thì tôi là 100% thuần huyết còn cô nàng mập đã bị pha loãng không biết bao nhiêu đời rồi, chắc chắn không thể hiệu quả bằng tôi được.

“Nhưng mà máu…” Cục trưởng lùn thấy tôi nhắm mắt mà không nói chuyện thì xoa tay soàn soạt: “Máu của cô…”

“Giờ ông lại ấp úng rồi đấy hả!” Lão Miêu thấp giọng gào lên, nhìn tôi chằm chằm: “Ông ta muốn nói chỉ có thể dùng máu của cô mới có thể thỏa mãn sự khát máu của Kiến Mộc, sau đó hồn Si Vưu mới vì Si Vưu chi cốt trong người cô mà chạy ra.”

Tôi nghe mà rùng mình, chuyện nghiêm trọng đến vậy sao? Họ muốn lấy máu của một mình tôi ư?



Quả nhiên họ đã coi tôi như tế phẩm để hy sinh!

Nhưng mà cũng đúng thôi, lúc trước sau khi đã nghiền xương cốt Si Vưu thành tro, những thánh nhân từ thời thượng cổ đã giết gần mười nghìn đứa bé trai rồi dùng máu của chúng để áp chế Si Vưu, hiện giờ dùng máu của mình tôi thì có gì lạ đâu.

Tôi khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu để bọn họ ra tay luôn cho rồi, thật ra chuyện này cũng tính là cứu vớt thế giới nhỉ?

Tôi nghe sư công và giám đốc Đinh nặng nề hít vào còn bà Đinh thì ôm chặt lấy tôi không ngừng khóc hô: “Khổ thân con, nếu biết trước chuyện này thì thà rằng hai mẹ con con bị chôn sống cùng nhau luôn đi, đừng để bây giờ phải chịu khổ như thế này.”

“Được rồi.” Có lẽ giám đốc Đinh thấy bà Đinh khóc lóc ồn ào quá không chịu nổi lên kéo bà ấy lùi lại rồi nói: “Viên Viên, cháu cõng Trương Dương đi.”

“Dạ.” Cô nàng mập dứt khoát đồng ý, mau chóng cõng tôi rồi đứng lên: “Trương Dương, cô có đau không?”

“Ừm.” Tôi thật sự không còn tâm trạng nào mà trả lời cô ấy, có đau hay không cô thử đi rồi biết?

Hầu như tất cả xương trong cơ thể tôi đều bị gãy, đặc biệt là đôi xương ống chân đã hoàn toàn vỡ vụn. Con quái vật đầu người mình rắn còn không biết xấu hổ nói rằng tôi có Si Vưu chi cốt trong người nên xương cốt cứng cáp hơn bình thường nhiều, ả ta phải tự mình dịch chuyển cái đuôi, nhưng lại khiến hai chân tôi ngứa không chịu nổi.

Thật nực cười làm sao, xương tôi mà cứng thì sẽ bị cái đuôi rắn của ả ta siết gãy hay sao?

Cô nàng mập vừa cõng tôi lên thì đám người sư công bắt đầu nặng nề đi vào sâu trong sông Âm.

Nơi này không phải bờ sông mà là sông Âm chân chính, là Hoàng Tuyền đạo, chỉ có điều các linh thể đều bay qua đầu chúng tôi mà không thèm để ý bên dưới.

Xem ra chúng tôi đang đi trên con đường dành riêng cho các vị khách loài người của sông Âm. Chúng tôi đi bên trong lòng sông nhưng không hề bị ướt quần áo và còn giống hệt như đi trên đất bằng.

Lúc này tôi có thể nhìn thấy một vài sinh vật kỳ lạ chạy lướt qua chân mình, còn đám linh thể thì rất ngoan ngoãn nhẹ nhàng bay trên đầu.

Cô nàng mập vừa cõng tôi vừa đi theo đám sư công, miệng thì giải thích chuyện sau khi tiến vào sông Âm với tôi, thậm chí còn mỹ miều tâng bốc: “Trước đây chúng tôi đều cho cô biết nếu chúng tôi ra ngoài, lần này cũng sẽ như vậy.”

Hóa ra lúc mới vào sông Âm chỉ mình tôi có cảm giác khác thường còn bọn họ vẫn có thể nhìn thấy những người còn lại, đi lại cũng không khác gì so với bình thường.

Vừa bước vào sông Âm chưa được bao lâu thì tôi đã ngất đi, Trường Sinh sau đó rất nhanh đã tỉnh lại và đánh sư thúc bị thương, cướp lấy tôi từ trong tay bà Đinh.

Chuyện tiếp theo thì tôi cũng biết, tôi và Trường Sinh bị linh thể lao xuống tấn công và cuối cùng bị Đại Hồng thu vào mặt nạ.

Tuy nói là bị thu vào mặt nạ nhưng trong cái rủi có cái may là chúng tôi không bị những linh thể kia đả thương.



Đám người cô nàng mập cũng bị linh thể từ phía trên lao xuống cản đường, quái vật đầu người mình rắn thỉnh thoảng còn phá rối bọn họ, cuối cùng giám đốc Đinh và Đại Hồng phải hợp sức mới đánh bị thương ả ta, giúp mọi người thoát hiểm.

Tôi không thèm nói cho cô ấy rằng quái vật đầu người mình rắn luôn làm một công đôi việc, trong lúc dây dưa với mọi người thì ả ta cũng đồng thời cho tôi xem hết những chuyện liên quan đến A Lạc trong mặt nạ.

Cô nàng mập nói xong thấy tôi vẫn không có hứng thú nói chuyện thì vội nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô đừng mất hứng nhé, thật ra tôi cũng không nghĩ đến chuyện cả một cái thôn sẽ biến mất. Mấy người giám đốc Đinh cũng chỉ muốn phòng ngừa Si Vưu hồi sinh mà thôi, nhưng người bọn họ chăm sóc từ nhỏ đến lớn là cô lại gần như biến thành Si Vưu khiến cho họ rất khó xử. Cô cứ suy nghĩ thử xem, chỉ cần hy sinh một mình cô là có thể cứu được cả địa cầu đấy.”

“Ha!” Tôi cười lạnh một tiếng mà không đáp lại cô ấy.

Đám người này chưa từng hỏi xem tôi có đồng ý hay không mà đã thay tôi chọn lựa luôn rồi. Lúc tôi và Trường Sinh mới đi ra khỏi thôn thần, còn chưa tới Thanh Hải thì sư công đã giả vờ giả vệt nói cái gì mà không muốn tôi đến Thanh Hải để tránh cho tôi gặp lại quái vật đầu người mình rắn. Giờ thì nhìn xem?

Bọn họ đang cõng tôi đến thẳng hang ổ của yêu quái đầu người mình rắn đây này!

Mặc dù cô nàng mập có ý tốt nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, thiệt thòi cho tôi vẫn luôn coi cô ấy như chị gái, thế mà người chị ấy lại đâm sau lưng tôi một dao.

Sau khi bị tôi cười lạnh, cô nàng mập chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, miệng há to nhưng không nói thêm gì.

Tôi hơi nheo mắt nhìn sư công đang được sư thúc cõng, bọn họ cứ đi mấy bước lại phải cúi xem la bàn. Lúc này tôi mới phát hiện hình như chúng tôi đang ở một nơi hư không, dưới chân hoàn toàn trống rỗng, dù đi về hướng nào đi nữa thì cảnh vật cũng giống nhau.

Sư công cầm la bàn, giám đốc Đinh, lão Miêu và cục trưởng lùn thỉnh thoảng ở bên cạnh hội ý. Sau khi cả bốn người cùng nhất trí thì bọn họ mới dám đi tiếp.

Tôi nhìn mà phát bực mình, liếc nhìn lão Miêu chỉ cách phía trước hai bước rồi nói: “Không phải các người muốn đi tìm quái vật đầu người mình rắn à? Sao phải rắc rối như thế, tìm luôn linh thể nào đó dẫn đường là xong.”

Lão Miêu liếc sư công đằng trước mặt rồi lại nhìn tôi nói: “Nơi này tuy gọi là Hoàng Tuyền đạo nhưng cũng không phải là Hoàng Tuyền đạo, con đường này là Thông Linh giới, linh thể bình thường không thể đi được.”

“Thông Linh giới ư?” Tôi vội vã quay đầu liếc Đại Hồng nhưng sắc mặt của cô ấy không có gì biến đổi, ngược lại cô ấy đang vô cùng bình tĩnh nhìn đám người sư công trước mặt.

“Đúng vậy.” Lão Miêu khẽ gật đầu với tôi rồi chỉ dưới chân và nói: “Chúng tôi đã đi theo mẹ cô trên con đường này khi cô ấy đang mang thai cô, ngay cả đám Điền Đại Thu cứ luôn miệng nói muốn nuôi Cổ Thần cũng không phát hiện ra con đường này, chứng tỏ mẹ cô quả là người không tầm thường.”

“Đại Hồng cũng không phát hiện ra sao?” Tôi buồn cười nhìn Đại Hồng, trong lòng bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc cô ấy đến đây như thế nào.

Thân thể của yểm bị người ta thao túng, có lẽ cô ấy đã bị thu vào trong mặt nạ sau đó được chữa trị.

Vậy linh thể của Sư Tụy đã tiêu tán trong cơ thể tôi nhưng nhục thể của cô ta lại biến mất là sao? Cô ta còn dặn tôi phải đề phòng chị gái của mình nữa chứ?

Sau khi quái vật đầu người mình rắn cho tôi xem lại chuyện xưa, tôi đoán chị gái của Sư Tụy có khả năng chính là yểm, nói cách khác Sư Tụy bảo tôi đề phòng yểm chứ không phải Đại Hồng.

Thế thì rốt cuộc Đại Hồng mang dáng vẻ giống y như đúc chị em Sư Tụy là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.