Đứng ở dưới chân núi Mê, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể trở lại, vốn nghĩ tôi sẽ cách xa nơi này, nhưng ma xui quỷ khiến lại trở lại, còn cõng thêm một người thực vật trường kỳ.
“Tìm được đường chưa?” Trường Sinh cõng Chu Lượng, có chút lo lắng nhìn núi Thanh một vẻ yên tĩnh, có chút lo lắng hỏi: “Tất cả núi ngoài Thôn Thần đều bày trận, cho nên nhiều năm như vậy đều không có người phát hiện.”
“Anh dùng cổ đi dò đường được không?” Tôi kéo Chu Tiêu đi vào trong núi trước, miễn cho người làm nông bên cạnh nhiệt tình nhắc nhở chúng tôi không nên đi vào, đến lúc đó không những phải tốn công giải thích, mà còn khiến người ta chú ý.
“Được!” Trường Sinh một tay đỡ Chu Lượng, dễ dàng thả ra các loại độc trùng, chầm chậm ở trên mặt đất dẫn đi.
Nhìn những con côn trùng kỳ quái này nhẹ nhàng như trở bàn tay từ trong bàn tay của Trường Sinh bò ra như vậy, tôi nhìn có chút lo lắng, người nuôi cổ đều không có kết cục tốt, đây là kết quả tất yếu của việc sát hại tổn hại nghiêm trọng đến âm đức, Trường Sinh vừa tá thọ mà sống, vừa có vu thuật trong người, kết cục của những ngày sau này sợ là….
Nghĩ đến đây tôi lập tức nghĩ đến lão Miêu để an ủi bản thân, Ông cụ này mặc dù không có tiền còn lôi thôi đến không chịu nổi, nhưng ít nhất sống đến hơn trăm tuổi, còn sống rất mạnh khỏe, tất nhiên không thể hỏi vì sao hơn một trăm tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3545058/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.