Tôi chăm chú nhìn vết thương của quái vật kia, rồi nhìn xuống ngón tay của mình, máu chảy ra trên vết thương nhiều hay ít cũng giống y hệt với con quái vật đó, chiếc đuôi rắn cuộn bên dưới của ả ta thậm chí còn buồn cười liều chết che đi phù văn mà tôi dùng máu để vẽ ra.
Thứ này thực sự có liên quan đến tôi, nếu tôi bị thương thì ả ta sẽ bị thương? Vậy phù văn tôi dùng máu vẽ ra cũng ả tác dụng!
“Trương Dương! ả ta đang lừa cô đó!” Trường Sinh thấy vết thương thì sửng sốt, đột nhiên nghiêng người về phía trước, sau đó hét lớn về phía tôi.
Nguyên Thần Tịch lại quăng lả tả mấy cái chân người chết ra đằng sau, một bên dẫn cành liễu về phía trước, một bên vừa to tiếng hét về phía tôi: “Cô thật ngu ngốc, bây giờ còn quản ả ta có quan hệ gì với cô làm gì, lập tức giết ả ta rồi nói sau!”
“Giết chết tôi?” Quái vật vừa có thể gặm chân của người chết mà Nguyên Thần Tịch mới ném đi, vừa nhìn chằm chằm chúng tôi nói chuyện, giọng của ả ta giống như không truyền ra từ miệng, có thể bắt chước giọng nói của mấy người cùng lúc. Đồng thời, còn có thể nói chuyện trong khi ăn, đây rốt cuộc là năng lực gì vậy?
“Kéo đi! Kéo đi!” Mấy tên tiểu quỷ màu xanh lục hô to khẩu hiệu, nhanh chóng mang Âm Long cùng Hắc Xà ra ngoài.
Tôi liếc nhìn những tiểu quỷ màu xanh lục đó, mặc dù bộ dạng chúng xấu xí nhưng để chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3545046/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.