Tôi nhìn thoáng qua cái Iphone3 trong tay, còn chưa kịp hỏi Nguyên Thần Tịch đây là cái gì thì dưới chân lại bị xiết chặt, một con âm rận đang quấn lấy chân của tôi.
Thưởng luôn cho nó một đạo Chưởng Tâm Lôi, tôi nhét điện thoại vào trong balo rồi nói: “Vừa rồi có người dùng điện thoại niệm chú sao?”
“Còn có hai cái loa nữa, có lẽ có người biết chúng ta muốn tới nơi đó!” Nguyên Thần Tịch dùng cành liễu kéo những cái chân kia xuống, sau đó dậm mạnh chân, nào còn dáng vẻ của một thiếu niên lạnh lùng nữa.
Tôi vốn muốn cười bộ dáng của anh ta nhưng vừa nghĩ đến đã có người cao cấp đến mức có thể dùng cách gọi điện thoại để niệm chú điều khiển những thứ này, thật sự khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi vẫn luôn cho rằng những người biết đạo thuật đều sẽ lạc hậu giống như sư công và lão Miêu, nhưng lúc này lại đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Người đó cũng có tư tưởng tiến bộ cùng thời đại giống tôi và sư thúc?
Nhưng tôi cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc lại không nhớ ra là ai?
“Rít!” Cơ thể của Âm Long bỗng nhiên phình ra, há miệng cắn trên đỉnh đầu của tôi một cái, sau đó lại mở miệng phun ra mấy ngụm nước bọt, có lẽ là biết âm rận không phải thứ tốt lạnh gì nên trong đôi mắt đậu đinh tràn đầy sự ghê tởm.
“Bịch!”
Một con âm rận to rời từ trên đỉnh đầu của tôi xuống, sau đó lại có một thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3545043/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.