Chương trước
Chương sau
Tôi liếc nhìn sư công đang ngồi im trên đất không động đậy, nháy mắt với ông ấy, thế mà ông ấy lại dứt khoát giơ tay lên.

Tôi không còn cách nào khác đành nhắm hai mắt lại, chầm chậm giơ hai tay lên rồi quay người lại, đúng lúc nhìn thấy một nhóm người đeo mặt nạ đen cầm súng chĩa về phía chúng tôi.

“Quay lưng lại, nằm lên cái cây ở phía đằng kia!” Người cầm đầu cũng đeo mặt nạ đen, khua khẩu súng trong tay và nói.

Tôi nhìn sang những người bên cạnh, ngay cả Sơn Thần đại nhân cũng sững sờ, tôi đoán ông ấy làm Sơn Thần nhiều năm nhưng chưa từng rơi vào tình cảnh bị nhiều người chĩa súng vào như vậy bao giờ nhỉ?

Tuyết nữ vẫn còn đang cười ha ha, dường như cô bé rất tò mò với mấy cảnh tượng giống trong tivi như này.

Tôi bất lực trố mắt nhìn cô bạn nhỏ, quay người giơ tay rồi nằm bò lên trên cái cây trước mặt, chợt thấy những người khác kể cả Đại Hồng và đầu bếp Ngụy đều vô cùng phối hợp, chỉ có Vương Uyển Nhu ỷ vào việc người khác không nhìn thấy mình mà đứng một bên cười nhạo chúng tôi.

“Xác nhận tình hình!” Người thủ lĩnh vẫn nặng nề quát to một tiếng.

Sau đó một lát, có một người tiến lại kéo chiếc balo của tôi, tôi muốn ngăn anh ta không được đụng vào balo, cái con Âm Long còn đang ở bên hông của tôi, lỡ như người này xuống tay không đúng chỗ rồi bị nó cắn, vậy thì nó vui phải biết, vì vậy tôi cuống quýt mở miệng bảo người ta dừng tay lại.

Nhưng người này mới vừa đưa tay ra đã do dự nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cô là Trương Dương phải không?”

Giọng nói ấy khàn khàn, tôi nghĩ đi nghĩ lại hình như trong số những người tôi quen không một ai có giọng trầm khàn như vậy cả.

Người kia thấy tôi ngẩn ra thì rối rít hét lớn với thủ lĩnh ở bên cạnh: “Có lẽ đây chính là cô Trương, Trương Dương!”

Cái giọng khàn khàn này giống vịt kêu thật đấy, khiến người ta nghe thấy khó chịu vô cùng.

Người thủ lĩnh cũng ngạc nhiên, cầm súng chỉ vào mặt tôi và đi quanh tôi một vòng, khiến cho đầu bếp Ngụy đứng tại chỗ lườm nguýt thủ lĩnh mấy lần.

“Cô Trương à? Vậy người này là thầy Đinh phải không?” Thủ lĩnh sửng sốt, cầm súng chỉ vào sư thúc một bên tóc đã gần như trụi lủi.

Tôi chợt nhận ra giọng nói đó là của ai, hóa ra là cục trưởng Cao, người mà đáng lẽ ra đang ở Hoài Hóa xa xôi!

Khoảnh khắc đồng hương gặp lại đồng hương ấy chắc chắn là nước mắt như mưa!

Mấy cảnh sát đặc nhiệm che mặt tháo hết mặt nạ xuống, không ngờ lại là đội trưởng Triển và thành viên trong đội hình sự của anh ta.

Bọn họ che mặt không phải vì thân phận là cảnh sát đặc nhiệm, mà vì bây giờ trông họ rất đáng sợ, sắc mặt tái xanh như quỷ, hai mắt lõm vào sâu hoắm, môi nhợt nhạt, giữa hai lông mày đen lại khiến người ta giật mình.

Cục trưởng Cao trông còn đỡ, chứ mấy người kia đúng là quỷ hình người, nếu họ không đeo mặt nạ chắc người ta sẽ tưởng họ là cương thi rồi bắt lại mất.

Lúc họ mở miệng phát ra tiếng cũng thế, chỉ trong vòng một hai ngày mà giọng họ đã biến thành giọng thái giám, nghe đâu là vì bên dưới xảy ra chút vấn đề, khi đi tiểu cũng không cứng nổi.

Tôi nghe xong thì sững sờ, sao lại thê thảm đến vậy chứ?

Nhưng trông lại ánh mắt của bọn họ khi nhìn chúng tôi thì chúng tôi cũng chẳng khá hơn, kể cả khi chúng tôi không đeo mặt nạ mà họ cũng không nhận ra, rõ ràng sự thay đổi của chúng tôi còn nhiều hơn so với bọn họ.



Trông những người khác mặt ai nấy đều đen thui như cái đáy nồi, điều càng đáng sợ hơn đó là ngay cả tóc cũng bị lửa thiêu trụi hoàn toàn, quần áo cũng được thay bằng quần áo mượn của người trong thôn.

Tôi cũng nhìn thấy đội trưởng Triển dò xét chúng tôi với ánh mắt vô cùng hoài nghi. Bây giờ tôi mới để ý, tôi đã bắt đầu quen với việc xác định ai là ai, lúc này xét theo cách ăn mặc thường ngày của mọi người thì thấy đúng là không nhận ra một ai.

Nếu như tình huống ban nãy không phải là Tiểu Lưu đi xác nhận tình hình rồi nhận ra cái balo bất ly thân của tôi thì đoán chừng chúng tôi còn phải đôi co một lúc nữa.

Hiểu lầm vừa được giải quyết, cục trưởng Cao đã nóng lòng muốn đi dập lửa, chúng tôi vội vàng kéo ông ta lại và nói rõ tình hình cho ông ta, sau đó bảo sư công đánh thức người mặc quân trang và mấy cảnh sát đặc nhiệm dưới tay ông ta.

Thành thật mà nói, người mặc quân trang kia chẳng thú vị chút nào, quân hàm cao là thế, nhưng từ đầu chí cuối gã lại chưa từng giải thích thân phận của mình với chúng tôi, chỉ bảo chúng tôi ngoan ngoãn làm việc cho gã.

Có điều nhìn những chuyện gã tiếp quản hẳn là cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mong rằng sau này sẽ không gặp lại gã nữa.

Người mặc quân trang tỉnh dậy trông thấy cái hố đang bốc cháy ngùn ngụt, sau khi biết quỷ Thái Tuế đã được giải quyết thì gật đầu với chúng tôi rồi cho một đội cảnh sát đặc nhiệm xuống trông chừng phía bên dưới sông Âm, chờ cấp trên phái chuyên gia địa chất xuống thăm dò. Tôi đã hoàn toàn mất lòng tin đối với sông Âm rồi, chỉ ước cả đời đừng bao giờ đụng tới sông Âm nữa.

Người mặc quân trang ra lệnh cho mấy cảnh sát đặc nhiệm còn lại thu dọn đồ đạc và kéo chúng tôi ra ngoài, dường như không muốn để cho chúng tôi đứng ngây ngốc ở đây thêm một giây nào nữa!

“Chúng ta phải làm sao đây?” Cục trưởng Cao tức anh ách nhìn sang người mặc quân trang, chỉ tay vào mấy người đội trưởng Triển nói: “Họ không chịu nổi nữa rồi!”

“Tiểu Bạch đâu rồi?” Đầu bếp Ngụy thấy đội trưởng Triển bọn họ không mang con mèo trắng theo thì hỏi với vẻ khó hiểu.

Đội trưởng Triển ngẩn người mấy giây, nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt xám như tro rồi khoát tay nói: “Quay về rồi nói, có vẻ mọi người cũng đang không được thoải mái!”

Lúc này tôi mới phát hiện ra tim đội trưởng Triển đã lạnh như tro tàn, dường như anh ta đang rất sốt ruột, không cần biết tốt xấu gì nữa.

Nhưng mà tôi nghĩ mình nếu như có thể trở về tắm nước nóng, sau đó thoải mái ăn một bữa cơm nóng hổi thì mình sẽ ổn hơn rất nhiều.

Nhưng khi đến bên ngoài căn cứ quân sự, sau khi tắm nước nóng và ăn cơm xong, tôi chợt nhận ra những gì tôi nghĩ là sai, làm xong hai chuyện kia thì tôi chỉ có một ý nghĩ thôi… đó là đi ngủ!

Nhưng anh ta sẽ không để cho bọn tôi mặc quân trang đi ngủ, trông thấy bọn tôi ai ai cũng trọc đầu, lại sợ rằng ba đồng chí nữ là tôi, Đại Hồng và cô nàng mập không chấp nhận được thực tế, sau khi đưa cho mỗi người chúng tôi một cái mũ, anh ta bắt đầu kể về những chuyện mà bọn họ gặp phải trong mấy ngày gần đây.

Thật ra cũng phải trách bọn tôi, từ sau khi gặp tuyết nữ ở trong kho đông lạnh, vì không dám ở lâu, cũng không có thời gian để quan tâm đến những việc khác trong đồn cảnh sát, nên chúng tôi đã dẫn tuyết nữ trở về nhà họ Đinh.

Sau đó bỗng nhiên nhớ ra Kiến Mộc có vấn đề, vả lại ba người sư công bọn họ đã mang Kiến Mộc đến Thanh Hải rồi, chúng tôi lại vội vàng dẫn tuyết nữ đuổi theo, cũng vì thế mà quên khuấy mất chuyện của đội trưởng Triển.

Mấy đêm gần đây bọn họ đều mơ thấy mộng xuân về nữ thần cảnh sát hình sự, sau khi chúng tôi đào ngôi mộ ở trước đồn cảnh sát lên, đã không nhận được cái gì tốt lành mà còn thấy tồi tệ hơn.

Theo như lời của đội trưởng Triển, bọn họ có thể mở to mắt nhìn “Đại Hồng” từ bên ngoài đi vào mộng, bóp vai đấm lưng, bưng trà rót nước cho bọn họ.

Những thứ này đều không phải ảo giác, mà là những dấu hiệu thực đang bắt đầu dần dần xuất hiện, ví dụ như anh ta nhìn thấy “Đại Hồng” đi từ bên ngoài vào bưng trà rót nước cho anh ta thì cái cốc đó thật sự sẽ chạy đến trước mặt anh ta; còn “Đại Hồng” và anh ta đều nằm trên ** thì ** cũng sẽ để lại dấu vết của con người;…

Bạn có thể tưởng tượng cảnh tượng mình mở to mắt ra giống với lúc đang nằm mơ vậy, đợi đến khi bạn tỉnh lại, cái cảnh tượng này lại là thật.

Nếu như không phải bọn họ mơ thấy cùng một người thì còn được, đằng này bọn họ lại mơ thấy cùng một người, vì để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày gần đây anh em bọn họ đều ăn nằm cùng với nhau, tối nào cũng không dám ngủ, cuối cùng mắt vẫn mở nhưng lại ngủ thiếp đi.

Nói cách khác, khi bọn họ mở mắt ngủ, những anh em khác cũng mở mắt ngủ, “Đại Hồng” xuất hiện trong giấc mơ của họ cùng lúc, làm cùng một việc, còn đồng thời thực hiện việc đó trong hiện thực.



Nhưng xem video giám sát có thể thấy mấy chén trà, nước, quần áo và chăn màn của họ đã từng dịch chuyển lại không có dấu vết bị ai đó động vào.

Lúc này đám người đội trưởng Triển suýt nữa sợ tiểu ra quần, nếu như chỉ có một người bị thì còn có thể nói là quỷ giở trò, nhưng sao một con quỷ lại làm ra bao nhiêu chuyện với nhiều người cùng một lúc như vậy, nó không sợ mệt chết sao?

Đừng nói tôi nghe xong thấy mù mịt, ngay cả ba người sư công, Đại Hồng, Vương Uyển Nhu cũng nghe đến nỗi mù mịt.

“Thật ra điều làm chúng tôi thấy khó chấp nhận bây giờ không phải là cái này!” Đội trưởng Triển chăm chú nhìn mấy cô đồng chí chúng tôi đang đội mũ, đương nhiên anh ta không nhìn thấy Vương Uyển Nhu, ngại ngùng xoa đầu không biết nên mở lời như thế nào.

Cục trưởng Cao thấy anh ta ấp a ấp úng thì lớn tiếng nói: “Đã là lúc nào rồi mà còn ngại nữa.”

Thì ra trong giấc mơ đó, cho dù “Đại Hồng” có làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ có một mục đích là làm chuyện ấy, nhưng đám đội trưởng Triển bọn họ lại không thể làm được, đến cả việc đi vệ sinh cũng không được, mà “Đại Hồng” ở trong giấc mơ không từ một thủ đoạn nào nhưng không có hiệu quả, dần dần cô ấy bắt đầu có dấu hiệu nổi giận, như nghiến răng nghiến lợi với đội trưởng Triển bọn họ!

“Đúng là không biết xấu hổ!” Đại Hồng nghe nói có một người khuôn mặt trông giống hệt với cô ấy làm ra loại chuyện như thế này, bèn đập mạnh xuống bàn lớn tiếng nói: “Tôi đi xử lý cô ta!”

“Cô có biết đó là gì không?” Tôi ngẩng đầu ngây người nhìn Đại Hồng nói.

Lúc đầu tôi tưởng những chuyện này là do có người cố tình làm, nên không quan tâm đến việc xử lý xác chết bị chặt trước cửa đồn cảnh sát và những kẻ từng gieo âm rận người ở kho đông lạnh, nào ngờ đây lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Người sắp đặt trước cổng đồn cảnh sát và lừa tuyết nữ xuống núi rất có thể là Sư Tụy, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra thứ xuất hiện trong giấc mơ của đám người đội trưởng Triển là cái gì.

“Theo lý mà nói thì đây là mộng xuân của các anh, phải không?” Sư thúc nghe vậy thì hơi sững sờ, nhìn đội trưởng Triển nói: “Tuy rằng bây giờ các anh vẫn ổn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy tên nhóc nhiệt huyết kia cũng không chịu nổi!”

Những tên cảnh sát đặc nhiệm khác vội vàng gật đầu, chỉ vào cổ họng bắt đầu phàn nàn, nói mới có hai ngày, giọng nói của mọi người đều thành giọng vịt đực cả rồi.

Tôi nghe vậy mà thấy buồn cười, hình như hơi giống với lá bùa của chúng tôi.

Nghĩ tới đây, tôi hoàn toàn sửng sốt, nhìn đội trưởng Triển nói: “Hôm đó các anh uống lá bùa của tôi đúng không?”

“Đúng vậy!” Đội trưởng Triển nghi hoặc gật đầu.

Tôi thì chỉ cảm thấy buồn cười, ngại ngùng nhìn sư công nói: “Nguyên nhân việc này là do uống phải nước bùa của tôi, nó giúp duy trì tinh lực của họ đấy, tôi sợ họ bị nữ thần trong mộng kia hút khô luôn!”

“Cái gì!” Mấy tên cảnh sát hình sự kia suýt nữa nhảy lên, ai ai cũng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi cũng dứt khoát trừng mắt lên nói: “Sao hả, các anh không phục à? Lẽ nào các anh muốn bị nữ thần kia hút thành một cái xác khô sao! Nếu không nhờ lá bùa của tôi thì các anh nghĩ xem mấy ngày nay các anh sẽ ra sao hả!”

Bọn họ vừa nghĩ đến điều đó thì nản lòng, nhìn tôi mà không nói được lời nào.

“Rốt cuộc Tiểu Bạch bị làm sao?” Đầu bếp Ngụy vẫn luôn không chen lời, bây giờ cuối cùng mọi người cũng im lặng, bèn hỏi.

Tôi thấy trong thế giới của đầu bếp Ngụy trừ Đại Hồng ra thì cũng chỉ còn con mèo trắng lớn thôi.

Đội trưởng Triển hơi ngượng ngùng nhìn đầu bếp Ngụy nói: “Không thấy con mèo trắng lớn ấy đâu cả, đó cũng là lý do mà chúng tôi vội đến đây, trong mơ, con mèo trắng ấy đột nhiên chạy vào lòng của người phụ nữ nọ, bây giờ người phụ nữ kia xuất hiện cũng sẽ ôm theo con mèo trắng ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.