Vừa mới khai quật được cái bình tôi đã cảm thấy một luồng oán khí từ trong bình truyền ra, mà bóng trắng trên lầu pha lê nhanh chóng chuyển động như quay trong nồi, sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Chiếc bình thực ra cũng không lớn, giống như một bình rượu 5 cân bình thường, trên thân bình có khắc một số hoa văn cổ xưa.
“Trường Sinh cẩn thận!” Vương Uyển Nhu vốn đang bày trận với Đại Hồng thì thấy có cái gì chạy ra, vội vàng chạy tới nói với Trường Sinh: “Nơi này rất cổ quái, tôi cũng nhìn không ra là cái gì!”
Tôi cũng cuống quít nói Trường Sinh đừng vội mở ra, còn bảo Đại Hồng bố trí trận cho tốt trước, lỡ như bên trong là thứ gì không tốt chạy ra ngoài, chúng tôi muốn bắt lại cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Cũng không biết có phải Đại Hồng âm thầm làm trái lại không mà khi giọng tôi vừa dứt người này đã lập tức nói rằng trận đã sẵn sàng.
Tất cả mọi người đều dừng việc đang làm trong tay, nhìn cái bình trong tay Trường Sinh.
Trường Sinh gật đầu với tôi và sư thúc, sau đó đặt cái bình lên một cái hố lớn được đào trong bùn, lùi lại một chút rồi mới mở ra.
Nhưng tên Nguyên Thần Tịch này không đợi Trường Sinh rút lui đã lập tức rút một nhánh thông ngắn rơi xuống đất dùng sức chọc xuyên qua lớp giấy dầu.
Còn chưa kịp mở miệng trách Nguyên Thần Tịch tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối từ trong bình bốc ra, sau đó tôi nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng tinh bò ra khỏi lọ, trên đuôi còn kéo theo một ít thịt.
“Oẹ!”
Tiểu Lưu nhịn không nổi trước, cầm xẻng chạy đến bên đường bắt đầu nôn mửa.
Gần đây cậu ấy bị chấn thương tinh thần, hơn nữa lại mấy ngày nay không ngủ nên nguyên khí không đủ, nhìn thấy loại chuyện này nôn mửa là chuyện bình thường.
“Xì!”
Âm Long rất phấn khích chuyển động bên hông tôi, tôi nhìn những con rắn trắng tinh lớn nhỏ như sợi tơ đang bò trong bùn, trong đầu lập tức hiện lên bộ dạng trước khi chết của mẹ Chu Tiêu.
Đây là khi còn sống bị người ta đập nát xương chôn sống, mà những cái bình này này chỉ sợ rằng cách làm khác nhau nhưng đều chung một kết quả.
“Oẹ! Oẹ!”
Chỉ sau một lúc nín thở, đã có thêm mấy cảnh sát chịu không nổi, ném đồ trên tay rồi chạy vào lề đường nôn thốc nôn tháo.
Tôi cũng chỉ thấy lồng ngực bức bối đến hoảng, vội áp đầu lưỡi vào vòm miệng, rồi niệm mấy lần Thanh Tâm chú, sau đó bấm huyệt nghinh hương, lúc này mới thoải mái một chút.
Nhưng đội trưởng Triển và cục trưởng Cao không cảm thấy tốt như vậy, hai người là lãnh đạo phải làm tấm gương tốt, nhưng mùi hôi không phải ai cũng có thể nhịn xuống được.
Chỉ chốc lát sau, vốn tất cả cảnh sát lúc đầu đang khí thế ngất trời đào cổng đã chạy sang bên đường nôn mửa, ngay cả cục trưởng Cao cũng nghẹn họng bỏ chạy!
“Xì! Xì!”
Âm Long lè lưỡi rẵn vô cùng hào hứng nhìn tôi, lợi dụng lúc không có ai chú ý, mở những chiếc vảy ra, nhanh chóng đáp xuống thành bình ngậm chặt một con rắn nhỏ mới chỉ bò ra khỏi lọ, sau đó ở bên cạnh cắn từng miếng lớn.
“Trường Sinh, đốt thuốc lá có mùi thơm một chút đi!” Tôi nhìn Âm Long nuốt những con rắn nhỏ, trong lòng quay cuồng dữ dội, vội nói với Trường Sinh.
Tôi biết cách nuôi Âm Long, nhưng không ngờ rằng người tên Trương Âm trong cổ động lại nuôi một con còn lớn hơn Âm Long ở ngoài, còn có những người khác nuôi nhiều con nhỏ hơn như vậy.
Nghe nói Âm Long nếu muốn hóa thân thành rồng thì phải lớn lên trong Tụ Âm trì, mà Tụ Âm trì là tìm không thấy, chỉ sợ trong những bình này cũng không phải thứ gì tốt.
Đang nghĩ ngợi tới đã thấy Nguyên Thần Tịch mặt không đổi sắc thò tay vào trong bình đào ra vài con nữa.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cổ họng mình phát ra âm thanh, sau đó thấy Nguyên Thần Tịch đưa tay ra rồi ném mấy con rắn nhỏ màu trắng cho Âm Long đang vui vẻ ăn, sau đó giơ thứ trong tay lên nhìn chúng tôi nói: “Đây là một cái bình đầu lâu, e rằng dưới này chắc có không ít bình như vậy!
Giọng anh ta vừa dứt bóng trắng trong thủy tinh bắt đầu khóc, không biết có phải là cảm kích hay không, dù sao một đám bóng trắng nhảy càng cao hơn.
“Hãy tiếp tục đào đi, những thứ này có lẽ là do các linh thể trong chiếc bình này tạo ra!!” Đại Hồng mím môi, vô cùng ghê tởm nói: “Cũng không biết tên này muốn làm gì, thế mà làm ra những thứ kinh tởm như vậy!”
Tôi nhìn những linh thể màu trắng kia, bất chợt thương cảm cho họ, dù họ còn sống hay đã chết, nhưng nỗi đau bị băm nhỏ, bịt kín trong bình rồi bị những con rắn nhỏ nuốt chửng từ từ, thống khổ này không thể nào che đậy được.
Trách không được vừa rồi tôi thấy phong thủy trong cục cảnh sát rất tốt, vẫn cảm thấy linh khí không ổn, hóa ra vấn đề cốt lõi nằm ở đây.
Người chôn những chiếc bình này chắc chắn phải là một chuyên gia phong thủy, biết học thuyết âm dương, độc dương không sinh đạo lý. Muốn tạo Tụ Âm trì nuôi Âm Long cũng không phải chỉ là tìm nơi thuần âm là được, mà là tìm huyệt.
Mà đi vào cảnh sát đều là cảnh sát nặng dương khí, âm khí thường không dám tụ dưới đất mà phải chìm xuống, cho nên đỉnh đồn cảnh sát là thuần dương, phía dưới là thuần âm.
Thế nên tại lối vào của đồn cảnh sát Niên Thú mới bị thu hút. Lại dùng một cây thông lùn xây mộ để giấu hũ đựng xác chết nuôi Âm Long, đây là chuyện không thể tốt hơn được.
Chỉ là theo cục trưởng Cao, những việc này đã được sắp xếp lại sau khi Nguyên Thần Tịch đột nhập vào đồn cảnh sát 5 năm trước, hơn nữa đồn cảnh sát còn có người trực 24/24.
Nói cách khác những chiếc lọ này phải được chôn trong thời gian xây dựng năm năm trước, nhưng tại sao nó không xảy ra trong những năm trước đó mà xảy ra khi xác của Lư gia?
Và mối quan hệ giữa những bóng trắng này và tám người cùng mộng xuân trong đội của đội trưởng Triển là gì?
Nhưng Đại Hồng đã nói rằng muốn tiếp tục đào, Trường Sinh chỉ đành bảo những người giấy tiếp tục nỗ lực, những cảnh sát đó không được nữa rồi, có một số người thậm chí còn bất tỉnh sau khi nôn mửa bên đường.
Tôi trực tiếp cầm mấy tấm phù đến cho đội trưởng Triển, để anh ta mua một vài chai nước rồi rót ra cho mọi người uống, hôn mê uống nước bùa xong nên đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Đội trưởng Triển lãm cũng cảm thấy mất hết thể diện, đặc biệt là Tiểu Lưu là người đầu tiên ngất đi, chuyện này làm cho đội trưởng như anh ta thấy rất xấu hổ trước mặt một số đồng nghiệp dân sự khác.
Anh ta chính là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, cấp dưới của cảnh sát hình sự thế nhưng là người đầu tiên ngất đi, trong khi những công chức bên cạnh anh ta vẫn đang ôm ngực nôn mửa khiến anh ta khó có thể tiếp nhận.
Tốc độ của bức tượng giấy không nhanh hơn cảnh sát bao nhiêu, trong thời gian ngắn đã lấy ra không dưới mười cái bình, nhưng lần này Nguyên Thần Tịch không dám tự tiện chọc thủng lớp giấy dầu nữa mà trực tiếp để Âm Long khoan một cái lỗ trên đó rồi nuốt chửng những con rắn nhỏ, sau đó anh ta dùng đồ bịt kín miệng để ngăn mùi hôi thối thoát ra.
Tôi và sư thúc đang bận niệm kinh siêu độ, ngay cả Vương Uyển Nhu cũng ngồi xếp bằng bên trong bùn đất, tĩnh tâm niệm chú ngữ.
Bóng trắng trên lầu pha lê dần tan biến, khi chúng tôi gần như đào cổng đồn cảnh sát xuống ba thước đất, cuối cùng chúng tôi cũng đào được tất cả những cái bình.
Vui mừng nhất là Âm Long, nó có thể ăn no nguyên một nhà.
Sau khi ăn no thịt cổ một lần, nó duỗi thân rắn ra rồi ợ lên.
Khi tôi và sư thúc niệm văn kinh siêu độ xong thì thấy những bóng trắng từ khắp nơixung quanh bay vào chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu.
Tôi nhìn Trường Sinh mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi Vương Uyển Nhu chuyện gì đã xảy ra với những bóng trắng này.
Cô ấy có kiến thức rộng rãi hẳn là có thể đoán ra nguyên nhân, quả nhiên sau khi cô ấy và Đại Hồng đối chiếu đã đoán được.
Những người này có lẽ đã bị người nuôi dưỡng Âm Long cho vào bình sau khi phanh thây, chỉ là trước đây bọn họ làm thể nào cũng không phá được lớp giấy dầu trên lọ, nhưng gần đây đội trưởng Triển đã dẫn người kéo xác nhà họ Lư qua cổng đồn cảnh sát, làm dương khí đi trên mặt đất có âm khí đi qua, dẫn tới một số linh thể trong 5 năm qua đã có tri giác.
Tiếp theo là tình huống không thể vãn hồi, những linh thể có thể đã phóng thích hết linh thể phong ấn trong bình, bọn họ không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng phương pháp của bọn họ bọn họ nhắc nhở các cảnh sát.
Tôi nhìn lá chắn bình ở gần như thế, trong lòng có chút rét run. Chuyện lớn như vậy dù là cục trưởng Cao hay cấp trên đều sẽ ém nhẹm, những người này đã chết nên cũng cũng chỉ lấy xác thịt từ trong miệng rắn nhỏ ra, không có cách nào giải oan.
Quả nhiên cục trưởng Cao đã trực tiếp cho người dùng súng đông lạnh những bình này để tránh mùi hôi thối, sau đó mang đến lò hỏa thiêu rồi tìm một nghĩa trang tốt hơn để chôn cất.
Cục trưởng Cao lặng lẽ sắp xếp những thứ này, có hơi xấu hổ nhìn nhìn chúng tôi, nhìn những cảnh sát đã ngã sang một bên, không còn cách nào khác ngoài nhờ Trường Sinh hỗ trợ chôn đất trước, sau đó cũng mặc kệ những người đó có tỉnh táo không, cũng mặc kệ chúng tôi có nghe được hay không, bảo đội trưởng Triển mang theo những người này đi ký thỏa thuận bảo mật.
Chuyện đêm nay tuyệt đối không thể nói ra, nếu truyền ra thì danh tiếng của đồn cảnh sát sẽ bị ảnh hưởng, còn khiến người dân hoang mang.
Đại Hồng buồn chán nhìn cục trưởng Cao lo lắng sắp xếp những việc này, nhìn quạt xếp của Vương Uyển Nhu nói: “Những linh thể đó đều không hoàn chỉnh, cô thu vào làm gì?”
Tôi cũng nghĩ như vậy, lúc đầu tôi nhìn bóng trắng bên trong kính pha lê mơ hồ không rõ còn tưởng rằng là cố ý, nhưng sau khi nhìn thấy những chiếc lọ chứa xác bị phanh thây này thì tôi mới phát hiện những linh thể đó cũng bị buộc phải làm vậy, bọn họ mơ hồ là bởi vì bọn họ là linh thể không còn hoàn chỉnh.
Vương Uyển Nhu chỉ cười không nói gì, chỉ vào cặp linh thú bị tôi và Trường Sinh gói thành quà Giáng Sinh mở lời đề nói: “Mấy người có muốn hay không? Không cần thì cho tôi mượn mang đến triều đình.”
Còn đang nghĩ Vương Uyển Nhu rất lo cho gia đình, đã nghe được một tiếng hét lớn: “Đây là mơ! Đang nằm mơ, vừa rồi tôi đã gặp cô, cô không phải như thế! Đây rõ ràng là mơ!”
Vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy Tiểu Lục vốn đã ngất xỉu ở ven đường bị đội trưởng Triển ghét bỏ kéo đến cưae phòng bảo vệ đột nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng rồi đi vào đồn cảnh sát.
Nhưng đôi mắt cậu ấy lại không hề mở, vẻ mặt cũng rất đau đớn nhưng lời nói trong miệng lại rất rõ ràng.
Chuyện này như mộng du nhưng lại thanh tỉnh, biết là đang nằm mơ nhưng không có cách nào tỉnh lại.
Những người khác trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhìn Tiểu Lưu, đội trưởng Triển đưa tay ra muốn đánh thức cậu ấy, tôi vội ngăn lại rồi vẫy tay với Trường Sinh vẫy vẫy tay, ý bảo chúng ta mau theo cậu ấy đi vào bên trong.
Nhưng càng đi bên trong đi tôi càng thấy nơi này rất quen thuộc, vừa rồi tôi đã ở đây cùng đội trưởng Triển, còn có để cho bảy người canh giữ kho lạnh không cho người ngoài vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]