Tôi đưa tay ra che bàn tay đang kéo áo của Vương Uyển Nhu lại, nghe nói thứ đồ này đến từ địa phủ, trong đầu tôi lóe lên: “Địa phủ các người còn cần nuôi chó canh cửa sao?”
“Cô còn có tâm trạng mà nói đùa nữa à!” Vương Uyển Nhu sầm mặt nhìn về phía sau rồi lắc đầu: “Tôi nhìn thấy lúc cô đưa tôi xác chết của Thực Thi trùng, tôi sợ mọi chuyện sẽ giống như những gì tôi nghĩ đến!”
“Như thế nào?” Tôi cẩn thận chỉnh trang lại quần áo, lỡ như bị sư công nhìn thấy chắc sẽ bị ông ấy cười đến chết mất!
Vương Uyển Nhu lắc đầu với tôi giống như có điều gì đó khó xử: “Mặc dù nói quỷ sai thuộc về địa phủ nhưng mỗi bên đều có quyền hạn riêng, không triệu tập thì tuyệt đối không được tự ý gặp mặt, điều này là để đề phòng quỷ sai làm loạn trật tự nên mới được lập lên. Tôi làm quỷ sai hơn ngàn năm nay rồi, ngoại trừ Ngụy Yến ra cũng chỉ gặp thêm hai quỷ sai nữa. Một là quỷ sai truyền tin tức cho tôi nhưng từ trước đến nay tôi đều không biết anh ta là ai, còn quỷ sai còn lại là quỷ sai Viên Uy mời đến khi ở Tàng Âm địa, lúc đó tôi vội đi tìm cô nên trực tiếp dùng Tỏa Hồn liên khóa anh ta lại.”
“Địa phủ của mấy cô văn minh thực sự.” Tôi sửa sang lại quần áo xong xuôi, rồi đưa Ngụy Yến đã bị thu lại nhỏ như búp bê cỏ trên bàn trang điểm cho Vương Uyển Nhu, áy náy nói: “Tôi cũng không biết phải làm sao mới ổn nữa!”
“Ngụy Yến…” Vương Uyển Nhu đón lấy Ngụy Yến, nhìn tôi giống như có điều gì muốn nói, mở miệng rồi nhưng lại ngập ngừng: “Cô ấy sẽ không có chuyện gì, không phải cô tính bát tự cho cô ấy rồi sao, mệnh rất tốt!”
Tôi thấy cô ấy nói vậy, nghĩ tới viên Tụ Âm châu cô ấy cho Ngụy Yến, đấy là thứ dùng để trấn phủ của địa phủ nhưng lại được truyền từ trong tay quỷ sai sang tay của một quỷ sai thực tập, điều kiện tuyển người mới của địa phủ cũng không khỏi quá tốt rồi?
Nhưng chuyện mà Vương Uyển Nhu nói, tôi cũng ngại không hỏi nhiều.
“Tôi đi tìm quan tài đá trước, nếu như suy đoán của cô đúng, vậy thì Viên Viên với Nguyên Thần Tịch có lẽ không còn nguy hiểm nữa.” Vương Uyển Nhu thu Ngụy Yến vào trong quạt, nhìn tôi rồi trầm giọng nói: “Cô đừng tùy tiện tin tưởng người khác, cũng đừng liều lĩnh như thế nữa, thi độc của lũ chó đen kia tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”
“Cảm ơn!” Tôi nhìn Vương Uyển Nhu có hơi trầm mặt xuống,biết dạo gần đây có nhiều chuyện đều trực tiếp nối đến địa phủ.
Trợ thủ của Viên Uy còn có những Thực Thi trùng trên người Viên Uy nữa, lại cả Thực Thi trùng đào được ra từ trong cơ thể Tịnh Trần, bây giờ đến cả gia đình bình thường cũng nuôi chó đen của địa phủ.
Vừa nghĩ tới đám chó đen kia, tôi vội vàng hỏi Vương Uyển Nhu, không phải nói thất tinh cẩu là do một bào thai có bảy con sau đó cắn nuốt nhau để nuôi thành sao? Sao lại thành chó của địa phủ rồi?
“Chó ba đầu địa ngục, chắc là cô biết rồi nhỉ?” Vương Uyển Nhu vậy mà lại trả lời tôi một câu như thế, sau đó trầm giọng: “Thực ra nhân viên dưới địa phủ không nhiều, rất nhiều chuyện đều do những thứ được nuôi dưỡng ra đảm nhận, cô nghĩ xem cô đã nghe thấy trong những truyền thuyết liên quan đến địa phủ, ngoại trừ thập điện Diêm La, đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường, còn có Địa Tạng Vương Bồ Tát ra còn có những người khác nữa không?”
Tô bị Vương Uyển Nhu hỏi đến sững người, có hai ngại ngùng: “Không phải còn có những quỷ sai như cô sao?”
“Mặc dù chúng tôi liên quan đến địa phủ nhưng đến cả cửa lớn của địa phủ cũng không hề bước vào!” Hai mắt Vương Uyển Nhu trắng ra, cô ấy nói với tôi: “Từ sau khi tỉnh lại ở thôn thần, tôi nghe mọi người nói đến đường Hoàng Tuyền bên dưới Âm hà, còn có cả đài Vọng Hồn trong hồ nữa, tôi đã có cảm giác không được đúng lắm, bình thường chúng tôi dẫn linh thể vào địa phủ, từ sau khi tiến vào đường Hoàng Tuyền có khả năng không phải là địa phủ?”
“Cái gì?” Tôi bị giả thiết to gan của Vương Uyển Nhu dọa sợ, nếu nói như vậy thì địa phủ là một nơi tập hợp những con buôn to lớn, chuyên môn bán linh thể, còn không có ai dám báo lên nữa!
Vương Uyển Nhu lắc đầu với tôi: “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, vì thế tôi quay về Cổ Lâm tìm hổ trành nhưng hổ trành giống như đã chết vậy, đến cả việc đơn giản như nuốt linh thể thôi cũng không làm được nữa.”
Tôi nghiến răng, đây chắc là ông chủ mà Viên Uy đổi được nhỉ? Ông chủ của anh ta không phải là người tai to mặt lớn trên nhân gian mà là đại BOSS dưới địa phủ?
“Được rồi. Cô dùng bột gạo nếp loại bỏ thi độc, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách, Trường Sinh đã biết chuyện này chưa?” Hình như Vương Uyển Nhu vội vàng vì phải đi rồi.
Tôi gật đầu, nhìn cô ấy có vẻ thở phào nhẹ nhõm xong thì rồi đi, người còn có hơi mất sức phải dựa vào tường.
Đầu óc tê liệt như miệng vết thương, quá nhiều chuyện đều không thể quay lại, Tịnh Trần chết rồi để lại cho tôi hai thứ đồ đó, rốt cuộc thì anh ta muốn nói gì đây?
Còn có những lá bùa kia nữa, rõ ràng là trên tường của suối đá, sao lại được vẽ giống như bức tranh ở phòng đá của thần thôn vậy, hơn nữa lại còn xuất hiện ở tường trên hành lang nhà họ Lư nữa.
Si Vưu… Địa phủ… Quan tài đá… Lá bùa… Ngọc Hoàng cung… Nam Nhạc…
Hình như những nói này đều có một điểm chung liên kết chúng lại với nhau nhưng tôi không nhớ ra được!
“Đi thôi!” Tôi nghiêng đầu nhìn ánh sáng trắng trong phòng tắm, đang ngay người ra thì nghe thấy Trường Sinh trầm giọng: “Đi tìm nơi nào đó xay bột gạo nếp cho cô!”
Tôi buồn cười, đến lúc này rồi tôi vậy mà vẫn chẳng thèm để ý đến vết thương của mình, tôi đưa tay cho cậu, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cậu, tôi nghĩ có lẽ Trường Sinh là người duy nhất tôi có thể dựa dẫm.
Ra khỏi cửa, Trường Sinh vậy mà lại dẫn tôi đi leo núi, đầu óc tôi sầm lại, cũng lười hỏi cậu.
Kết quả lật tung cả ngọn núi Trung Pha, tôi mới phát hiện Trường Sinh dẫn tôi đến một nông trang, ông chủ hình như quen biết cậu, thấy cậu đến, anh ấy cười tít mắt lại, mở miệng ra đã gọi đại tiên, còn hô hào đứa con trai khoảng bảy tuổi đến khấu đầu.
Tôi ngây ra nhìn Trường Sinh rồi buồn cười, gương mặt thật thà kia của cậu sắp không giữ được nữa rồi.
Ông chủ trực tiếp dẫn chúng tôi đến căn phòng phía sau nhà, hơn nữa còn dọn cả cơm lên nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía tôi.
“Đây vợ tôi, cô ấy bị thứ không sạch sẽ làm bị thương, anh có thể giúp tôi xay một ít bột gạo nếp không?” Trường Sinh đón lấy mâm cơm ông chủ mang lên, ngại ngùng nói.
Tôi vừa nghe xong nửa câu trước của cậu, mặt lập tức đỏ lên, muốn rút bàn tay đang bị cậu nắm về nhưng cậu cứ giữ chặt lấy nó.
Ông chủ nhìn tôi, khuôn mặt ban đầu còn ngập tràn nghi ngờ trong phút chốc biến thành ý cười, anh ấy cảm thán một trận về vết thương của tôi rồi vỗ ngực nói sẽ lập tức đi xay bột gạo nếp.
Thấy ông chủ chạy ra ngoài, Trường Sinh nghĩ một lát rồi vội gọi anh ấy lại: “Anh ngâm gạo nếp vào trong nước suối, tôi sẽ mang đi xay, tôi vừa xay vừa ngâm tốt hơn!”
Tôi nhìn dáng vẻ không xu dính túi của Trường Sinh, thực sự không nghĩ ra cậu sẽ mang theo máy xay?
Xay?
Tôi lập tức nhớ tới Kiến Mộc bị Lục Cô biến thành máy xay, cậu sẽ không chuẩn bị dùng thứ xay tiểu quỷ này để xay gạo nếp loại trừ thi độc cho tôi đấy chứ?
Nhưng kết quả thực sự giống y như những gì tôi nghĩ, bị Trường Sinh cưỡng chế ấn xuống bồn tắm mà ông chủ nhiệt tình sai người chuẩn bị xong, Trường Sinh kéo cái bàn ra để đặt cái máy xay lên đó, sau đó hình như sợ tôi căng thẳng, cậu còn nói chuyện với tôi.
Ông chủ nông trang này, cậu quen trong khoảng thời gian ba năm ra ngoài du lịch, lúc đó cậu thực sự muốn đến nhà họ Đinh thăm tôi nhưng sợ bản thân không nhịn được nuốt tôi xuống thế nên năm nào cũng ở ngọn đồi này vài ngày, kết quả gặp được vợ ông chủ bị thứ đồ dơ bẩn quấn lấy.
Mấy năm nay ngọn núi Trung Pha này vẫn luôn được khai thác, đào chỗ này đào chỗ kia cũng không biết đào ra được bao nhiêu ngôi mộ, có ngôi mộ con cháu còn, trực tiếp mang đi thì còn tốt, có những ngôi mộ lâu năm rồi, không biết từ lúc nào nên tìm bừa một nơi không động đến rồi chôn xuống.
Đãi ngộ của việc chôn cất tùy tiện chắc chắn là không tốt như trước đó rồi, chưa cần nói đến có những quan tài đều là xương đã mục nát, chôn lại cùng với nhau xong người thi công cũng chẳng quan tâm đến nữa.
Đến cả nông trang chúng tôi đang ở đây trước đó cũng là khu mộ của một gia đình, chẳng qua sau này con cháu ăn nên làm ra, kiếm được một khoản tiền nên mới chuyển đi thôi.
Ông chủ này vốn dĩ cũng làm ăn ở đây được vài năm rồi nhưng không nghĩ tới sau khi vợ anh ấy sinh con trai xong ngày nào cũng gào thét nói có một bà già đến muốn bế con của cô ấy.
Lúc đầu ông chủ còn cho rằng vợ mình nhớ mẹ nên bảo người đón mẹ vợ lên, kết quả đêm đó mẹ vợ suýt nữa bị dọa chết, nói nhìn thấy một bà lão bảo bà ấy phải rời đi, đứa trẻ kia là cháu ngoại của bà lão ấy!
Lúc này ông chủ cũng sợ rồi, lập tức dẫn người vợ còn chưa hết cữ với đứa con nhỏ cùng mẹ vợ về nhà cũ.
Kết quả người vợ vừa khóc vừa quậy, kêu không thể đi, hơn nữa còn nói đứa trẻ kia là cháu ngoại cô ấy.
Tôi nghe xong thì biết ngay người vợ kia bị nhập rồi, lúc cảm thấy cả người lạnh lẽo, Trường Sinh đã xay xong bột gạo nếp, chỉ là không biết có phải vì dùng Kiến Mộc xay không mà chỗ gạo nếp kia vẫn còn cục cục, chưa có chút dáng vẻ nào của bột hết, lúc rơi trên người còn cảm nhận được từng hạt một.
Trường Sinh thấy sự chú ý của tôi lại quay về chỗ gạo nếp kia thì vội vàng nói tiếp.
Vừa hay lúc ấy Trường Sinh cũng ở trong nông trang, nghe người vợ kia gào lên cũng biết cô ấy bị nhập, cậu dùng dây đỏ quấn quanh người vợ sau đó hỏi tại sao lại bám lấy gia đình này.
Kết quả phát hiện đây là một chuyện ngoài ý muốn, bà già kia đầu tiên được chôn sau núi nhưng mộ bị đào lên, bản thân không hài lòng với nơi được chôn sau đó nên muốn tìm về chỗ con trai, con gái chôn mình lúc trước, không ngờ tới nông trang này trước đây chính là nơi đó, bà già ấy còn nói nhìn thấy con gái sinh con nên vui lắm, vừa khóc vừa kêu, lại vừa vui, vừa đau lòng khóc mắng những người thi công kia không có nhân tính.
Trường Sinh vì để chọc cười tôi còn học theo giọng điệu của bà lão ấy, khóc lóc, hờn một tiếng rồi mắng ba tiếng, thực sự buồn cười lắm.
Sau đó Trường Sinh bảo ông chủ tìm một nơi để chôn cất xương cốt cho bà lão ấy, rồi nhấc quan tài lên chôn lại lần nữa là không sao rồi.
Ông chủ nông trang này cứ như thế xem Trường Sinh như là đại tiên, còn muốn con trai mình nhận cậu làm ba nữa.
“Không phải cậu có nhiều thêm một đứa con trai rồi sao?” Tôi nghe xong thì bật cười, trong đầu lóe lên: “Cậu có thể còn già hơn ba nó nữa, nhận con trai cũng không thành vấn đề.”
Tôi vừa dứt lời đã cảm thấy bàn tay xay gạo của Trường Sinh dừng lại, cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn tôi, một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Trong lòng tôi biết bản thân nói sai rồi, Trường Sinh vừa sinh ra đã bị người ta đặt vào trong quan tài nuôi dưỡng, chỉ đợi thời cơ trói linh hồn lại với tôi nhưng những thứ này không phải cậu có thể quyết định được.
“Tôi…” Tôi nhìn Trường Sinh còn đang đờ đẫn, cẩn thận nói: “Cậu đừng để ý, bà ấy cũng vì muốn tốt cho cậu!”
“Tôi biết!” Trường Sinh tiếp tục xay, trầm giọng: “Nhưng tôi muốn biết là cỗ quan tài nuôi tôi đó, bà ấy đặt ở đâu? Sau khi từ quan tài đá chui ra thì bên trong lại có ai được đặt vào? Còn có… Lục Cô nói bà ấy bảo vệ đài Vọng Hồn, đây lại là lời dặn dò hay là mệnh lệnh của người nào đó?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]