Chương trước
Chương sau
Tôi thấy đầu bếp Ngụy cực kỳ hào hứng ôm mèo trắng trong tay vuốt v e thì đột nhiên hơi sợ, chẳng biết ông ấy biết được thái độ của Đại Hồng đối với mình thì sẽ hành động như thế nào. Nhưng tôi cũng chẳng biết nên mở miệng như thế nào nên đành phải hậm hực theo Trường Sinh ra ngoài.

Lúc này trời đã bắt đầu hửng sáng. Không ngờ chúng tôi mới đến thôn Đại Tùng mà đã trở về nhanh như thế. Nhưng kế hoạch trồng Kiến Mộc ở cổ tùng của chúng tôi lại chưa làm được, thay vào đó chúng tôi mang một “người thực vật” chân chính quay về. Thật sự tôi không biết nên bàn giao với sư công như thế nào.

“Nhanh lên! Các người lái xe tới à? Chúng ta mau đi thôi!” Đầu bếp Ngụy hào hứng không khác nào đứa trẻ lần đầu được tới khu trò chơi. Ông ấy đi đằng trước, không ngừng giục chúng tôi.

Khi chúng tôi đi đến con đường nhỏ, đầu bếp Ngụy đã tự mình mở cửa cốp sau, leo lên rồi hét lớn với chúng tôi: “Lái xe đi nhanh lên!”

“Có phải ông ta chưa từng ngồi xe không?” Sư thúc nhìn đầu bếp Ngụy đang la to, hơi ghé đầu lại gần tôi, hỏi: “Đằng trước chẳng phải còn có chỗ ngồi à? Sao lại chạy ra phía sau làm gì?”

Tôi nhìn đầu bếp Ngụy và con đường nhỏ dẫn vào thôn. Thật ra cũng dễ hiểu thôi, đầu bếp Ngụy chưa từng ra khỏi thôn, chắc cũng chẳng bao giờ có cơ hội ngồi xe.

Bắt đầu xuất hiện lác đác vài người đi trên con đường nhỏ đến ruộng. Có cả mấy thiếu niên dắt trâu đi thả ven đường lần trước tôi từng gặp. Thấy chiếc xe đậu giữa đường, bọn họ đều tò mò nhìn về phía chúng tôi.

Trâu đang cúi đầu ăn cỏ, tiếng lục lạc trên cổ chúng kêu “đinh đang” tản ra trong sương sớm. Tôi nghĩ những thiếu niên này có lẽ sẽ không biết bởi vì lòng tham của thế hệ trước mà họ đã mất đi sự bảo vệ may mắn vô cùng.

Chỉ một giọt nhựa của cây cổ tùng ngàn năm đã có thể giúp tôi và Trường Sinh không phát tác cổ độc, cũng cứu tính mạng tôi rất nhiều lần. Nhưng người trong thôn lại vì mấy trăm triệu mà chặt cây cổ thụ trong từ đường đi bán. Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khác khiến đầu bếp Ngụy nói rằng ông ấy đã chết.

Ông ấy không muốn thấy những người thân thuộc xung quanh vì tiền tài mà chém đi gốc cây cổ thụ ngàn năm đã bảo hộ cái thôn này. Ông ấy cũng không sống trong thôn nữa mà chuyển vào rừng tùng ngoài thôn, cuối cùng là đi theo chúng tôi không hề do dự.

“Em Dương à, đi thôi!” Đầu bếp Ngụy dường như không thèm nhìn mấy đứa trẻ chăn trâu kia, lớn giọng gọi chúng tôi.

“Á! Quỷ!” Mấy thiếu niên kia khi nghe được giọng nói của đầu bếp Ngụy, lại thấy ông ấy nhô đầu ra từ trong cốp xe thì hét to rồi định dắt trâu chạy vào làng.

Có một con trâu mải ăn cỏ non không chịu đi, thiếu niên vỗ mạnh lên mông trâu, vội vàng giục con vật chạy nhanh: “Đầu bếp Ngụy còn sống! Đầu bếp Ngụy còn sống!”

“Chạy mau!” Tôi nghe các thiếu niên hét to, đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai. Tôi lườm đầu bếp Ngụy, bảo sư thúc mau khởi động xe, để cái tên đầu bếp giả chết này cứ ngồi trong cốp xe mà ấm ức.

Sư thúc cũng dở khóc dở cười. Đầu bếp Ngụy thật sự không hề có ý thức tự giác mình là người chết. Sư thúc vội gọi Trường Sinh lên xe rồi mau chóng đánh xe đi.

Trên đường, tôi nghĩ về chuyện của đầu bếp Ngụy và Đại Hồng thì bật cười, nhưng trong lòng cũng có chút chua xót.

Đầu bếp Ngụy vì Đại Hồng có thể lựa chọn quên đi, nhưng Đại Hồng thì sao?

Dường như Trường Sinh đã phát hiện ra tôi đang suy nghĩ gì. Anh nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi nhưng lại không nói câu nào.

Lòng tôi thắt lại, không thể nói rõ cảm xúc lúc này là gì. Tuy rằng ân oán đời trước không liên quan gì đến chúng tôi nhưng mẹ tôi đã vì anh ấy mà bị bà La yêu cầu tráo đổi với Điền Đại Thu.



Có lẽ đây chính là nhân quả. Từ khi đổi chỗ của chúng tôi thì bà La đã nghĩ đến chuyện lấy sinh hồn bất ổn của Trường Sinh đặt trên người tôi. Hiện giờ tôi cũng không biết nên đối xử với bà ta như thế nào.

Trên đường đi sư thúc không hề nói gì, chỉ đạp chân ga chạy nhanh hơn. Mấy lần tôi lắng tai nghe động tĩnh trong cốp xe nhưng chẳng hề có gì.

Lúc đến Hoài Hóa, sư thúc lái thẳng xe tới nhà họ Đinh trên sườn núi. Ông ấy không e dè gì gọi to ra ngoài: “Dương Dương về rồi!”

Tôi ngạc nhiên nhìn sư thúc, chuyện này là thế nào vậy?

Rất nhanh sau đó tiếng bước chân đã vang lên trong nhà, giám đốc Đinh và bà Đinh vịn tay nhau bước vội vã ra ngoài.

Nhìn hai vị tóc đã bắt đầu đổi màu muối tiêu, tôi cảm thấy mắt khô khốc. Tôi bặm môi, chạy nhanh đến chỗ họ.

“Sao về mà không nói sớm, để bà nấu cơm tử tế cho ăn.” Bà Đinh lườm sư thúc rồi mới nhấc kính, liếc nhìn Trường Sinh: “Đây là đứa nhóc Trường Sinh hả? Lớn vậy rồi sao? Về cùng với Dương Dương cũng tốt, mau vào nhà ngồi đi!”

Tôi nghe trong lời của bà Đinh có chút ẩn ý, lập tức đỏ mặt nhìn giám đốc Đinh cười cười.

“Đỏ mặt cái gì nữa, con làm tốt hơn sư thúc của con rồi. Nó mãi mà chẳng lập gia đình, con không thấy bà và ông nội Đinh lo bạc hết cả đầu rồi à?” Bà Đinh hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đỏ ửng của tôi, nửa ôm tôi vào ngực rồi nói: “Để bà Đinh xem nào! Tôi đã nói cái thằng Đinh Lương kia, đứa bé hoàn hảo thế này mà cứ phải đưa đến ký túc xá trường học. Thi được đại học hàng top thì có ích gì đâu, Dương Dương nhà chúng ta không cần phải cực khổ như thế. Gầy đến mức…”

Ký túc xá trường học?

Tôi quay đầu liếc nhìn sư thúc thì thấy ông ấy lắc đầu với tôi rồi bước nhanh đến mở cửa cốp sau ra: “Con còn mời một đầu bếp nông thôn đến, chuẩn bị mở một quán cơm địa phương ở Hoài Hóa.”

“Ý kiến này không tệ!” Giám đốc Đinh khó có lúc đồng ý với sư thúc. Ông ấy nhìn thoáng qua đầu bếp Ngụy đang đi xuống, nói: “Hiện giờ người trong thành phố đều thích đặc sản địa phương, càng đặc trưng càng tốt, cố gắng làm cho tốt.”

“Vâng!” Sư thúc kín đáo tỏ vẻ thở phào một hơi với tôi, sau đó ông ấy kéo đầu bếp Ngụy vào trong hành lang: “Mẹ ơi, cô bé kia sao rồi?”

“Uổng cho cái thằng nhóc con còn nhớ đến cô ấy!” Bà Đinh lườm sư thúc, vỗ tay tôi rồi thở dài: “Bảo rằng sư thúc con không có mối duyên nào với nữ giới cũng không đúng. Nó lái xe ra đường mà cũng có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp bị tai nạn giao thông. Cô ấy bị xe đụng, biến thành người thực vật, cũng chẳng liên lạc được với người nhà, giờ còn chưa tỉnh đang nằm trong nhà đấy.”

Tôi nghe xong những lời này của bà Đinh thì chợt cảm thấy sư thúc chém gió cũng hơi quá đà rồi. Tôi thì đến ký túc xá, Đại Hồng bị xe đâm biến thành người thực vật, không biết cô nàng mập có phải cũng tới ký túc xá hay chăng.

“Cô ấy ở nơi nào? Ở đâu?” Đầu bếp Ngụy đã nghe Trường Sinh nói qua hiện giờ Đại Hồng vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Ông ấy sốt sắng hỏi bà Đinh.

“Sao anh ta vội vã thế làm gì?” Bà Đinh khó hiểu nhìn đầu bếp Ngụy, hỏi.

Sư thúc nghe được vậy cũng quýnh lên. Ông ấy vội vàng kéo đầu bếp Ngụy xuống phía sau, gãi đầu không biết nên nói gì cho phải.

“Chuyện là, ông ấy cũng là thầy thuốc đông y trong thôn, tổ tiên của ông ấy rất có danh tiếng. Lần này sư thúc mời ông ấy đến cũng vì muốn xem xem ông ấy có biện pháp cứu cô gái kia…” Khuôn mặt thật thà của Trường Sinh đã đỏ hết cả lên, anh nhìn sư thúc giục ông ấy tiếp lời.

Tôi nghe Trường Sinh bịa chuyện mà hơi buồn cười. Khuôn mặt thật thà của anh ấy mà nói dối lại càng khiến cho người ta dễ tin tưởng.



Quả nhiên bà Đinh vừa nghe nói đầu bếp Ngụy có thể làm Đại Hồng tỉnh lại thì vội vàng gọi chúng tôi vào nhà.

Tòa nhà họ Đinh vẫn giữ kiến trúc cũ nhưng đằng trước xây thêm một căn biệt thự hiện đại. Trước đây tôi, sư thúc và cô nàng mập cùng nhau sống ở đó. Hiện giờ tôi và cô nàng mập đều không ở đây, sư thúc chắc hẳn cũng không thường xuyên về nhà nên cặp vợ chồng già và giúp việc chuyển sang ở căn nhà cũ phía sau.

Đại Hồng nằm trên một cái giường kiểu cổ, sắc mặt hồng hào không có vẻ gì ốm yếu, giống như bà Đinh năm đó mất hồn. Hết thảy đều bình thường, chỉ có điều cô ấy không tỉnh lại.

“Là cô ấy! Là cô ấy!” Đầu bếp Ngụy kích động muốn nhào lên.

Tôi vội vàng đi lên trước một bước chắn ông ấy lại, đánh trống lảng với bà Đinh: “Ngồi xe lâu mệt quá đi mất thôi. Bà nội Đinh ơi, nấu cho cháu một bát mì đi.”

“Đúng rồi, bà còn không mau đi nấu cơm đi!” Giám đốc Đinh hơi lườm bà Đinh. Hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm tôi, ông ấy nói: “Dương Dương về thì ở lâu thêm một chút. Tuy rằng ông không giống với bà nội Đinh của cháu cho rằng con gái không cần đọc sách nhiều, nhưng cháu vẫn nên nghỉ ngơi thêm. Cháu không cần thiết phải học bù cả nghỉ hè lẫn nghỉ đông. Thế hệ sau nhà ta chỉ có mình cháu, sau này cháu muốn làm gì chúng ta đều ủng hộ, miễn là cháu không tự làm mình mệt mỏi.”

Tôi thấy ánh mắt lấp lóe của giám đốc Đinh khi nhắc tới “nghỉ đông và nghỉ hè” thì lập tức hiểu ra. Ý của giám đốc Đinh là bà nội Đinh dễ bị lừa, nhưng địa vị của giám đốc Đinh ở Hoài Hóa cao cũng không phải vì tiền. Ông ấy có thể nhìn ra.

“Cháu biết rồi ông nội ơi.” Trong lòng tôi hơi chua xót, vô tình bỏ mất họ đằng sau chữ “ông nội”.

Trong mắt giám đốc Đinh lóe lên gì đó. Ông ấy xoa đầu tôi rồi nói: “Ông cũng chưa ăn cơm. Nhóc Trường Sinh cũng cùng ăn đi. Để một mình vị thầy thuốc kia khám cho cô gái này là được rồi.”

Tôi không ngờ đến chuyện này mà giám đốc Đinh cũng nhìn ra. Tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt biết tuốt của ông ấy, cười cười: “Gần đây cháu học được cách làm mấy món ăn, nếu không thì để cháu vào bếp làm cho?”

Lần đầu tiên gặp mặt hai vị lão nhân này đã tạo cho tôi cảm giác họ không tốt lắm. Nhưng sống chung nhiều năm như vậy rồi, tôi bất chợt để coi bọn họ như người thân trong gia đình.

“Bà à, bà xem đi. Cháu gái biết sống tự lập rồi, Dương Dương muốn nấu ăn.” Giám đốc Đinh vỗ vai bà Đinh, cười to nói với tôi: “Vậy hôm nay cháu xuống bếp nấu ăn nhé!”

Rồi họ lại cười nhìn Trường Sinh đang đứng bên cạnh gãi gãi tay tôi. Thật ra tôi cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chỉ là lúc nhìn hai vị lão nhân này tôi lại không nhịn được đối xử tốt với bọn họ. Chuyện này dường như đã trở thành bản năng của tôi.

Tôi vịn bà Đinh ra khỏi phòng Đại Hồng, lại kín đáo liếc về sau thì thấy từ cánh tay đầu bếp Ngụy mấy cành tùng chậm rãi mọc ra. Tôi vội kéo bà Đinh đi nhanh ra ngoài.

Trường Sinh nói Đại Hồng dựa vào linh lực để cầm cự. Lần trước cách cô ấy lấy linh lực từ chỗ đầu bếp Ngụy thật sự không phù hợp với trẻ nhỏ cho lắm, nhỡ đâu lần này đầu bếp Ngụy quýnh lên, thực hiện luôn phương pháp ấy trước mặt đám chúng tôi thì coi như xong chuyện.

Tôi không cho rằng một gốc cây ngàn năm tuổi sống nơi thôn dã như ông ta sẽ biết thế nào là liêm sỉ.

“Hà! Dương Dương nấu cơm thì lát nữa ta phải ăn thêm mới được.” Bà Đinh hết sức phấn khỏi kéo tay tôi không rời, nhanh chân bước.

Tôi thấy bọn họ không quay đầu lại thì vội bĩu môi với sư thúc, im lặng làm khẩu hình miệng nói: “Sư công!”

Nhưng sư thúc lại lắc đầu chỉ chỉ Trường Sinh, ý bảo tôi hãy đi nói chuyện với anh. Tôi thật sự không nghĩ ra giữa hai thầy trò họ đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi vừa định nháy mắt ra hiệu tiếp với sư thúc thì đã bị bà Đinh túm ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.