Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Lệ Cổ vui vẻ nằm bò trong tay, nỗi đau đớn trong lòng đã hóa thành niềm vui mừng. Tên này không hề bị Âm Long nuốt chửng, cũng không bị Trọng Đồng Tử hay Viên Uy bắt làm cái gì, coi như nó cũng thông minh đi tìm nơi để trốn.

Lệ Cổ vui vẻ lăn qua bò lại trong lòng bàn tay tôi một lúc, sau đó cơ thể mở ra, những sợi tơ màu đen nhỏ mọc ra nhanh chóng phủ lấy Âm Long, đáy lòng tôi sinh ra một cảm giác lo lắng.

Tôi vội ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt Âm Long đang trừng tôi, trong mắt tên này vẫn luôn đờ đẫn như vậy, thậm chí hai quầng thâm mắt cũng không thay đổi gì.

Lúc này nhìn kỹ hơn, những sợi linh hồn kia dường như đang động đậy, chúng di chuyển từ chiếc vảy này sang chiếc vảy khác của Âm Long, từ đầu đến cuối không có một mảnh vảy rắn nào là không có.

Có thể nguyên nhân là do Lệ Cổ nên tên này cũng không ra tay với tôi, chỉ là mở đôi mắt nhìn tôi.

Tôi cũng không có biện pháp để đối phó với Âm Long?

Sợi linh hồn này ngoại trừ Trường Sinh ra thì Nguyên Thần Tịch cũng không có biện pháp để đối phó, thế thì làm sao một người như tôi có thể xử lý chúng chứ?

“Chị ơi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét lên rồi đẩy tôi ra, bàn tay mập mạp vươn tới phía trước bắt thứ gì đó.

Tôi bị cậu bé đẩy sang bên cạnh một chút, sau khi cơ thể đứng vững, chỉ thấy trong tay Tiểu Bạch cầm một thứ gì đó màu trắng nhé vào trong miệng rồi nói: “Sao chị vẫn như vậy? Cứ thích đứng ngẩn người!”

“Ha ha!”

Lúc này tôi mới nghe thấy giọng cười của Trọng Đồng Tử, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía trước thì thấy Vương Uyển Nhu bị những sợi linh hồn bay lui bay tới, trên người thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh. Những sợi linh hồn kia giống như có mắt, từ bốn phương tám hướng bay về phía cô ấy.

Nhưng cũng may là lão Miêu đã chỉ huy những người giấy liều lĩnh của mình đi bắt những sợi linh hồn đó, tuy nhiên đây cũng không phải là kế sách lâu dài. Nhưng sợi linh hồn này tuy rằng bị những người giấy kia bắt đi nhưng vẫn lưu lại trên người giấy, những con nhện nhỏ màu trắng này bò trên người giấy một lúc, sau đó giữ lấy sợi linh hồn từ cơ thể người giấy rồi rời đi.

“Thôi!” Tôi vội vàng đẩy Tiểu Bạch ra, hai tay kết ấn tạo ra sấm rồi chưởng thẳng về những người giấy đó.

Tôi nhớ rất rõ những sợi linh hồn này rất sợ lửa, mặc dù tôi không có Thần Hỏa phù nhưng dùng sấm trên người giấy thì cũng bốc cháy phải không?

“Bùm!”

Cũng không biết lão Miêu dùng vật liệu gì để làm người giấy, sau khi bị một tia sấm sét từ trong lòng bàn tay tôi đánh trúng, đám người giấy kia nổ ầm ầm từ đầu đến chân, những sợi linh hồn đang quấn trên người cũng bị thiêu đốt.

“Nhóc Dương! Thêm một chưởng nữa!” Lão Miêu nhìn những người giấy, lập tức vực dậy tinh thần, lão vội vàng lấy từ trong ngực ra thêm mấy người giấy nữa, sau đó cười nói với Trọng Đồng Tử: “Bây giờ cậu mới biết đụng phải phần xương cốt cứng cáp của chúng ta phải không? Chúng ta có nhiều người như vậy, sẽ thay phiên nhau giế t chết cậu! Ha ha!”

Tôi thấy nụ cười của lão Miêu rất đáng khinh, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng cũng không dám trì hoãn. Tôi đặt Lệ Cổ lên cánh tay, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn chưởng về phía mấy người giấy kia.

“Chị ơi!” Lúc này, tên Tiểu Bạch bắt mập mạp kia chạy đến đây, ném xuống chân tôi rồi nói: “Chị có muốn ăn không? Tên mập mạp này toàn là mỡ, rất mềm mại!”

“Cảm ơn!” Tôi liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố lấy lòng của nó, trong lòng có chút lo lắng, tên này không chừng định dùng thịt người để nuôi dưỡng tôi, sau đó sẽ uống máu của tôi!

Tiểu Bạch rõ ràng có chút thất vọng, nó kéo tên mập mạp đã choáng váng sang một bên, nhìn Trọng Đồng Tử rồi nói: “Lại là tên này!”

“A!” Lúc này, không biết Vương Uyển Nhu đã dùng phương pháp bí mật gì, những sợi linh hồn ở trên người cô ấy biến mất ngay lập tức.



Chiếc quạt xếp trong tay cô ấy vung lên, tiếp sau đó rút cây trâm ở trên đầu rồi bay về phía Trọng Đồng Tử.

“Đây là gì?” Tên Trọng Đồng Tử kia trợn mắt nhìn Vương Uyển Nhu, toàn bộ những sợi linh hồn trên người gã vội vàng rút đi.

Nhưng Tiểu Bạch làm sao có thể để cho gã có cơ hội này, nó xông lên giữ chặt những sợi linh hồn đó, sau đó thả chân ra kéo về phía của những người giấy đang đứng.

“Bùm!”

Không đợi Tiểu Bạch kéo đến phía đó, những người giấy đã bị một phát súng bắn ngã xuống.

Trên mặt Tiểu Bạch sửng sốt, nó buông chân ra chạy về phía Vương Uyển Nhu rồi thả sợi linh hồn lên đùi cô ấy: “Cho cô!”

Sau đó, tên này trực tiếp trốn phía sau người Vương Uyển Nhu, không đi ra nữa!

“Các người đứng im, nhìn xem đó là ai?” Khẩu súng lục trong tay của Viên Uy chỉ chỉ về phía sau.

“Chị Uyển Nhu?” Ngụy Yến cẩn thận nhìn về phía của chúng tôi, sau đó nói một cách buồn bã: “Tôi không cố ý để bị bắt!”

Tôi nhìn thấy sự áy náy trên gương mặt của Ngụy Yến, đặt một dấu chấm hỏi với khả năng bảo vệ bản thân mình của cô ấy. Năm ấy, lần đầu tiên gặp Trọng Đồng Tử, Ngụy Yến cũng từng bị Nguyên Thần Tịch bắt một lần, không ngờ tới hôm nay lại bị Tĩnh Trần bắt được.

Một con quỷ thực tập kém cỏi như cô ấy, nói không chừng thời gian thực tập sẽ phải kéo dài thêm một trăm tám mươi năm nữa quá. Nếu không, đi bắt linh hồn đã không xong lại còn bị người ta bắt được.

Tĩnh Trần cầm một chuỗi phật châu kim quang chiếu sáng nhàn nhạt đặt trên đầu của Ngụy Uyến, trên mặt cô ấy là sự áy náy, Ngụy Yến cúi đầu không nói lời nào.

“Sư công của tôi đâu rồi?” Tôi vội vàng nhìn về phía sau bọn họ, lúc nãy lão gia chủ kia nhìn thấy sợi linh hồn cho nên đã bỏ chạy ra bên ngoài, lúc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Cũng may là ông ấy có thể chạy trốn, nếu không bị người khác chặt chân thì cũng khó mà đi được, ông ấy coi như cũng chạy rất vui vẻ!

Tôi vừa hỏi một câu, trên gương mặt Viên Uy cũng thay đổi, hai mắt của anh ta nhìn ngó bốn phía, trên tay nắm chặt khẩu súng lục, sau đó từ từ nói với tôi: “Cô đi tới đây, đổi chỗ với tên quỷ sai này!”

“Tôi không cần cô ấy thế chỗ!” Lòng tự trọng của Ngụy Yến bị đả kích nặng nề, cô ấy hét lên với Viên Uy: “Dù gì đi nữa tôi cũng là một tên quỷ sai, sao có thể kém cỏi hơn Trương Dương chứ!”

“Cô câm miệng lại!” Viên Uy bị Ngụy Yến chọc tức, anh ta quát cô ấy: “Cô cũng không thể bị súng bắn chết!”

“Thì ra là thế!” Ngụy Yên lập tức lấy lại sự cân bằng, cô ấy nhìn tôi và lão Miêu, sau đó nói rất nghiêm túc: “Vậy sao anh không chọn lão già kia, ông ta sẽ bị súng bắn chết, hơn nữa cũng lợi hại hơn Trương Dương nhiều!”

“Con nhóc này, cô nói cái gì vậy!” Lão Miêu đang từ từ lấy cái gì ở trong túi ra thì nghe Ngụy Yến nhắc đến tên mình, lão thấy mọi người đang nhìn mình nên đành lấy tay ra khỏi túi, vội vàng chửi Ngụy Yến.

Tiểu Bạch đang trốn phía sau lưng Vương Uyển Nhu, đặt tứ chi trên mặt đất rồi chậm rãi bò về phía Tĩnh Trần đang đứng. Nhưng Tĩnh Trần vẫn luôn nhìn xuống, Tiểu Bạch mới vừa bò hai bước thì cậu ta đã trợn mắt nhìn Tiểu Bạch.

Thấy nó chuyển động, tay tôi cũng âm thầm thò vào trong ba lô ở phía sau, chắc sư thúc cũng có chuẩn bị cho tôi một ít đồ phải không?

Nhưng tìm lui tìm tới cũng chỉ thấy một bình sữa, không thì là khăn giấy và một ít nước tiểu vừa nồng vừa ấm.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, người như sư thúc chưa từng sinh trẻ con lại có thể chuẩn bị đầy đủ những thứ như thế này, thật sự đã làm khó ông ấy rồi. Chờ ông ấy tới, tôi nhất định đưa những thứ này cho ông ấy dùng thử!



Mẹ kiếp!

Ngay cả một lá bùa trống trơn cũng không chuẩn bị cho tôi, thực sự muốn tôi làm một người vú nuôi hay sao?

“Các người đứng yên cho tôi!” Viên Uy được Tĩnh Trần nhắc nhở, anh ta cầm súng đi về phía tôi rồi nói: “Tôi muốn bắt Trương Dương để đổi lấy vài câu trả lời của Tần lão tiên sinh!”

Tôi nhìn thấy anh ta không quan tâm cái gì đi về phía mình, như thể biết tôi không thể làm gì anh ta.

“Lệ Cổ! Lệ Cổ!” Trong lòng vội vàng gọi tên Lệ Cổ, tôi nghĩ mặc dù tên này chỉ đi theo tôi mới có ba năm, sau đó chia cách năm năm nhưng nó có thể nhận ra tôi là chủ của nó. Nó sẽ không làm ngơ trước lời cầu cứu của tôi, có đúng không?

Nhưng kỳ lạ thay, lần này tên này lại không quan tâm đ ến lời kêu cứu của tôi!

“Tiểu Trương! Sư phụ của cô đối xử với cô thật tốt!” Viên Uy hướng họng súng lạnh như băng về phía tôi, anh ta lạnh lùng mở miệng: “Năm đó, tôi bắt cô để uy hiếp ông ta mở nắp quan tài, ông ta không còn biện pháp nào khác, đến cả mạng mình cũng liều mạng. Nhưng ông ta không biết sau khi nắp quan tài được mở ra, mọi thứ sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta! Hiện tại, tôi có thể bắt cô để ép Tần lão tiên sinh ra tay, tuy rằng ông ta sợ chết nhưng ông ta nhất định sẽ bảo vệ cô. Nếu có cô, ông ta không thể không đáp ứng yêu cầu của tôi!”

“Vậy cậu thử xem!”

Lúc này, giọng nói của lão gia chủ cuối cùng cũng vang lên, ông ấy được hai người giấy khiêng ngồi trên một cái ghế trúc, cầm một chiếc tẩu thuốc mà tôi thấy rất quen mắt. Ông ấy châm thuốc nhưng không hút, nói một cách thoải mái: “Viên Uy, cậu biết tôi muốn lấp li3m sự thật, giờ còn muốn bắt đồ tôn của tôi?”

“Lão già bất tử, ông vừa chạy đi đâu đó!” Lão Miêu vừa nhìn thấy mặt của sư công sẽ nổi giận, hai con mắt đều bốc lửa, nói: “Con mẹ nó ông không biết hút thuốc thì cầm tẩu thuốc của tôi làm cái gì!”

Bây giờ tôi mới nhớ ra vì sao tôi lại thấy cái tẩu thuốc này quen thuộc, trước đây lão Miêu cầm nó, chưa từng để nó rời khỏi tay mình!

“Tĩnh Trần!” Sư công không thèm để ý đến tiếng rống của lão Miêu, ông ấy trả thù bằng cách đập tẩu thuốc thật mạnh lên chiếc ghế trúc rồi nói: “Cậu cho rằng trận pháp đó của cậu có thể nhốt tôi lại à?”

“A Tam A Tứ đâu rồi?” Trong mắt Trọng Đồng Tử hiện lên sự hung ác, gã cười nói: “A Tam A Tứ cũng không dễ đối phó như vậy chứ?”

“Cậu nói đến hai tên xác chết kia à!” Sư công cười ha hả, ông ấy không để ý đến lão Miêu đang thở hổn hển, dùng thêm sức gõ cái tẩu thuốc kia: “Đưa người về đi!”

“Xì xào!”

Trong bụi cây phía sau lưng của sư công vang lên một tiếng động lớn, hai con rắn đen mỗi con ngậm trong miệng mỗi cái xác chết nhìn không rõ mặt, chúng vô cùng kiêu ngạo ném xác chết về phía chân Trọng Đồng Tử.

Sau đó, bốn con mắt sáng lên, chúng nhanh chóng bò về phía Âm Long ở sau người tôi, chiếc lưỡi rắn duỗi ra như một cơn gió.

Tôi nhìn thấy trên thân hình của con rắn đen có những sợi linh hồn vẫn còn đang nhúc nhích nhưng sau một lúc thì đã mất đi vẻ rực rỡ.

Trong lòng tôi biết đây Hắc Xà này chính là cổ trùng bản mệnh của Trường Sinh, trên người của Trường Sinh có thứ gì đó khiến anh không sợ sợi linh hồn, cho nên Hắc Xà cũng không sợ. Chỉ hi vọng lần này tên này có thể xử lý sợi linh hồn trên người của Âm Long!

“A Tam A Tứ!” Trọng Đồng Tử nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, gã hét lên: “Vậy làm sao ông có thể thoát khỏi Tỏa Hồn trận?”

“Con mẹ nó, đầu óc của cậu có thể thông minh hơn xí được không!” Gương mặt của sư công biến đổi, ông ấy hét lên với Trọng Đồng Tử: “Mẹ kiếp, có mấy sợi linh hồn cũng đòi dẫn tôi vào trận, cậu nghĩ đầu óc tôi và những người ở hình thi nhất phái như các cậu đều ngu ngốc giống nhau à! Còn chưa vào trong trận thì tôi đã phá vỡ được trận địa của cậu rồi! Coi như tên hòa thượng thối kí có khả năng tính toán trước, nhìn qua thì giả vờ yếu đuối đáng thương thế mà lại bày đại trận pháp ở bên ngoài trận pháp của cậu! Tôi không để ý nên đã rơi vào trận pháp của hắn ta, tuy nhiên cũng không thể cản trở lão già đây được!”

Tôi nghe sư công nói rất giật gân, đột nhiên hiểu được mục đích lần này Viên Uy tới đây chỉ sợ không phải là những người chúng tôi, ngược lại là sư công!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.