Nhìn thấy Lệ Cổ vui vẻ nằm bò trong tay, nỗi đau đớn trong lòng đã hóa thành niềm vui mừng. Tên này không hề bị Âm Long nuốt chửng, cũng không bị Trọng Đồng Tử hay Viên Uy bắt làm cái gì, coi như nó cũng thông minh đi tìm nơi để trốn.
Lệ Cổ vui vẻ lăn qua bò lại trong lòng bàn tay tôi một lúc, sau đó cơ thể mở ra, những sợi tơ màu đen nhỏ mọc ra nhanh chóng phủ lấy Âm Long, đáy lòng tôi sinh ra một cảm giác lo lắng.
Tôi vội ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt Âm Long đang trừng tôi, trong mắt tên này vẫn luôn đờ đẫn như vậy, thậm chí hai quầng thâm mắt cũng không thay đổi gì.
Lúc này nhìn kỹ hơn, những sợi linh hồn kia dường như đang động đậy, chúng di chuyển từ chiếc vảy này sang chiếc vảy khác của Âm Long, từ đầu đến cuối không có một mảnh vảy rắn nào là không có.
Có thể nguyên nhân là do Lệ Cổ nên tên này cũng không ra tay với tôi, chỉ là mở đôi mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không có biện pháp để đối phó với Âm Long?
Sợi linh hồn này ngoại trừ Trường Sinh ra thì Nguyên Thần Tịch cũng không có biện pháp để đối phó, thế thì làm sao một người như tôi có thể xử lý chúng chứ?
“Chị ơi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét lên rồi đẩy tôi ra, bàn tay mập mạp vươn tới phía trước bắt thứ gì đó.
Tôi bị cậu bé đẩy sang bên cạnh một chút, sau khi cơ thể đứng vững, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544897/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.