Tôi nhìn vào sự tự tin trong mắt Trọng Đồng Tử phong cách Smart, đột nhiên rất muốn phá vỡ tình trạng bệnh hoạn rõ ràng của gã.
Cái tên chết tiệt này là ai, rõ ràng không phải người mà vẫn sống có cá tính như vậy, chưa nói đến Smart lòng tự tin của gã đã bùng nổ!
Nghe nói thứ dính trên người gã được làm ra từ thịt cổ dưỡng Hồn Ti, trong đầu tôi lập tức loé lên một ý tưởng, vội la lớn ra phía sau: “A Hồng ăn cơm thôi!”
Đây là bí kíp tôi đã chuẩn bị trong nhiều năm, tôi hay la lên như vậy khi cho A Hồng ăn, nên mỗi lần gọi như vậy A Hồng sẽ lao về phía tôi, có lẽ đây là phản xạ có điều kiện trong sinh học!
Quả nhiên tôi vừa dứt lời đã thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa lao về phía tôi, A Hồng xoè đôi cánh bảy màu ra, hai con mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ăn da!” Tôi đột nhiên dùng sức, kéo một miếng da trên mặt Trọng Đồng Tử phong cách Smart đến nỗi nó giãn ra cách mặt gã hơn một hoặc xăng ti mét.
“A!”
Trong lúc tôi kéo dài ra, A Hồng dang rộng đôi cánh bổ nhào vào mặt Trọng Đồng Tử, hai chiếc móc độc lập tức cắ m vào trong mặt Trọng Đồng Tử phong cách Smart.
“A!” Trọng Đồng Tử phong cách Smart đột nhiên la lên một tiếng, cuối cùng cũng có lúc gã lộ cái nướu đỏ tươi của mình mà không phải trong lúc đang cười nhạo tôi.
“Ư! Ư!” Đôi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544878/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.