Cuối cùng Tống Kỳ Nhiên vẫn đau lòng cho cô gái nhỏ, chỉ giày vò lần đã bỏ qua cho cô, thậm chí còn xoa bóp eo và chân cho cô sau khi cô ngủ thiếp đi, bởi vậy khi Cố Tưởng Tưởng rời giường ngày hôm sau cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu.
Sau khi ăn sáng xong Cố Tưởng Tưởng trang điểm thật đẹp chuẩn bị đi ra ngoài, Thương Viễn vội cầm cặp công văn nói: “Tưởng Tưởng, chờ anh một chút! Anh cũng phải đến công ty!”
“Anh đến công ty? Không phải anh ở nhà làm việc sao, hơn nữa tay của anh còn chưa lành thì đến công ty làm gì?” Cố Tưởng Tưởng tưởng kỳ quái hỏi.
“Khụ, lâu rồi anh không đến công ty, nên muốn đi dạo một chút để thúc giục tiến độ tránh cho bọn họ lười biếng.” Thương Viễn ưỡn ngực nói.
“…Được rồi.”
Cố Tưởng Tưởng chấp nhận câu trả lời này, vừa mở bước ra ngoài, đột nhiên trợn to hai mắt, hét lớn một tiếng: “Kiều Kiều!?”
Cố Kiều Kiều từ cửa bên cạnh đi ra bị làm cho tới sợ tới mức suýt chút nữa ngã nhào, Từ Bắc đi phía sau kịp thời kéo cô ấy lại thì mới đứng vững.
“Kiều Kiều, em làm gì vậy…”
Tròng mắt của Cố Tưởng Tưởng suýt chút nữa rớt ra, cô vừa thấy gì đây? Không phải em họ mình đang yêu đương với Kỷ Dung Hàm sao? Sao mới chớp mắt đã thấy ra khỏi nhà người yêu cũ vào buổi sáng rồi?
“Này, cái này…” Rõ ràng Cố Kiều Kiều cũng rất sợ hãi, cô ấy lắp bắp, “Em, em …”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544876/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.