Chương trước
Chương sau
Nhìn Âm Long có thể đã trở thành Hoạt Thi Xà, tôi lập tức bịt kín lại, chỉ có thể dùng sức kéo Đại Hồng cho cô ấy nhanh chóng tỉnh lại, giúp tôi lại ăn hết Hồn Ti trên người Âm Long vậy!

Nhưng Đại Hồng giống như bị nhập định, không để ý tới tôi, tôi lắc vài lần cũng vô dụng, ngược lại là Âm Long bơi càng ngày càng gần, hơn nữa bơi càng ngày càng nhanh.

“Hí!”

Cái đầu óc bí bách này của tôi nhất thời còn không nghĩ tới ra tay như thế nào, Âm Long xà tín liền lao tới, tôi cuống quít liền ngồi xổm xuống dưới, lần này ngay cả ý định kêu Đại Hồng cũng không có.

Tuy nói Âm Long chưa từng ở trước mặt tôi thể hiện uy phong gì nhưng bản lĩnh của nó tôi vẫn biết một chút, để đối phó với nó thì chút công phu ngoại gia và công phu điều khí vừa mới luyện ba năm đều là vô dụng, tôi chỉ đành trực tiếp đi gọi Lệ Cổ.

Ở đáy lòng nó hướng về phía tôi phát ra một tín hiệu thập phần bất đắc dĩ, chậm rãi từ trên tay tôi nổi lên, đưa chính mình giống như Trương Đại Võng, u ám hướng về phía đầu rắn Âm Long bao vây.

Tôi khẩn trương đến mức không chịu nổi nhưng Lệ Cổ nghe nói cũng là nhân vật lợi hại, lúc trước tất cả cổ của Cổ Lâm đã luyện thành một thứ mềm nhũn nằm sấp như vậy nhưng để làm được thì không dễ dàng.

Âm Long bị Lệ Cổ bao lấy, vảy rắn trên thân thoáng cái lại lóe ra màu đen, tôi cũng không chắc là chuyện gì xảy ra, việc này tôi cũng không giúp được.

Bây giờ nơi này chỉ có một mình tôi coi như rảnh rỗi, nhìn bốn phía, liền cuống quít muốn đem cái bao vải đỏ được ôm trong ngực Đại Hồng kéo tới.

Con đứa bé trắng mập này có thể xem như là một tai họa lớn, tôi cũng không dám để cho cậu ta chạy nữa, cậu ta là cái gì tôi còn không biết rõ lắm!

Tôi dùng sức kéo một cái, thế nhưng Đại Hồng lại ôm đến gắt gao không buông tay, tôi chỉ đành ở đáy lòng niệm Đại Lực Kim Cương Chú, hai cước đạp một cái liền muốn đem bao vải đỏ từ trong ngực Đại Hồng kéo ra.

“Đồ ăn ngon, không cho!” Đại Hồng đột nhiên quay đầu lại, hai mắt hướng về phía tôi nói.

Trong nháy mắt, tôi liền bịt mắt lại, trong hai mắt kia, bốn cái mặt nạ quỷ dị đã biến mất, phản chiếu khuôn mặt toàn mồ hôi của tôi.

“Đồ ăn ngon không cho, cô cũng ngon, tôi muốn ăn cô!” Đại Hồng ôm tấm vải đỏ kia bằng một tay, hai tay mãnh liệt hướng về phía tôi nắm lấy cổ tay tôi.

“Đại Hồng, tôi là Trương Dương! Trương Dương đó!”

Tôi bị dọa choáng váng, cái màu đỏ này mang theo thật không an toàn mà, cái đầu này toàn là d*c vọng!

Nghĩ đến lần trước kêu to cô ấy liền buông tha cho tôi, lần này, tôi cũng đành phải tiếp tục la hét nhưng lại không có nửa phần hiệu quả, bàn tay đỏ như kìm sắt nắm lấy cổ tay tôi, trên mặt vốn quyến rũ dĩ nhiên bây giờ tất cả đều là thần sắc dữ tợn.

“Đại Hồng! Đại Hồng!”

Cổ tay giống như tôi, một bên hướng về phía Đại Hồng kêu to, tay kia hướng về phía trước nắm lấy tay bị Đại Hồng giữ chặt, nhanh chóng kết một chiêu Kim Cương Phục Ma Ấn, nếu Đại Hồng còn như vậy thì tôi sẽ động chân cách.

“Ngon quá! Ăn đi!”

Hai mắt cô ấy đỏ bừng lên, há to miệng mạnh mẽ lại muốn đến cắn tôi.

Lần này, tôi không thể hiện sự cố kỵ, nhịn đau mặc kệ bàn tay sưng đỏ, Kim Cương Phục Ma Ấn hướng về phía trước, vừa lúc đối diện với lồ ng ngực sưng đỏ.

Tôi chỉ cảm thấy ngón tay sắp bị gãy, may mắn Đại Hồng lùi hai bước, tôi xoay người liền muốn chạy về phía Liễu Oa Tử, lần trước Đại Hồng đã cắn thịt của Liễu Oa Tử mà không chịu buông miệng, bây giờ dẫn Đại Hồng qua ăn, đây cũng coi như là cứi Viên Sĩ Bình ra.



Quả nhiên tôi vừa chạy thì Đại Hồng dùng một tay ôm bao lì xì chạy tới, trong miệng còn hét to đồ ăn ngon.

“Đạo trưởng Viên, mau tránh ra! Nhanh lên!”

Tôi vừa chạy về phía Liễu Oa Tử, vừa hướng về phía Viên Sĩ Bình hét.

Hét xong, tôi để cho anh ta chạy dễ dàng.

“Trương Dương!” Liễu Oa Tử hét to một tiếng, mấy cây Nhục Đằng được ném về phía tôi.

Tôi cuống quít phanh lại, xoay người về phía sau liền chạy về phía Đại Hồng.

“Này! Ngon quá!”

Đại Hồng thế nhưng lại một tay tiếp được mấy cây Nhục Đằng của Liễu Oa Tử, dùng sức nhét vào miệng lớn tiếng hét.

Liễu Oa Tử tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, dùng sức lấy vài cây Nhục Đằng thế nhưng lại không nhúc nhích, dưới chân lại nhanh chóng vặn một ít Nhục Đằng phá không mà đến, những người khác còn đang đối phó Viên Sĩ Bình.

Đại Hồng có thể ăn mặc tốt, tôi có thể xem như thở phào nhẹ nhõm, tôi nhanh chóng chạy về phía trước, bây giờ Âm Long mới là quan trọng nhất.

Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Lệ Cổ không biết đi đâu, Âm Long dùng một đôi mắt rắn có thần thái sáng láng, chống lại vành mắt đen đã trắng bệch gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

“A!” Đuôi rắn vung mạnh, lại gắt gao quấn lấy. Tôi cuống quít niệm một chiêu định thân chú muốn định thân lại nhưng chú ngữ còn chưa xong thì đầu lưỡi Âm Long có màu đen mảnh khảnh đã duỗi tới, sau đó liền cuốn lên mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy được nước miếng trong miệng Âm Long văng lên mặt mình.

Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những thứ bị Âm Long Xà Tín hóa thành một đống than, nghĩ thầm lần này xong rồi, nguyên bản tôi chết ở trong miệng Âm Long ư, bị xà tín nó quấn lấy như vậy, khuôn mặt của tôi xem như bị hủy, không biết linh thể có phải hoàn chỉnh hay không, bằng không tôi đi tìm Ngụy Yến hoặc Vương Uyển Nhu, các cô ấy không biết tôi, chuyện làm quỷ sai dự khuyết kia chẳng phải là hoàn toàn không có kịch bản.

Nhưng một lát sau, xà tín của Âm Long còn chưa cuốn lên mặt, tôi đã vội vàng mở mắt ra nhìn, đập vào mắt là một mảnh đen kịt.

Trong lòng nhất thời phỏng đoán rằng Âm Long không phải là để xà tín cực dài của nó bao vây tôi một vòng chứ?

Mặc dù tôi gầy nhưng tôi quá coi thường tôi rồi phải không?

Ý niệm vừa hiện lên, tôi liền cảm thấy thứ đen nhánh trên mặt chuyển động, thế nhưng rất lạnh còn mang theo một chút mùi tanh.

“Hí!”

Âm Long đột nhiên hét lớn một tiếng, bên tai tôi lập tức truyền đến âm thanh tê tái kéo xà tín hỗn loạn không chịu nổi, nửa người dưới bị Âm Long quấn lấy trong nháy mắt được buông lỏng ra.

Nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tôi vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt là một con rắn Song Cự đầu màu đen và Âm Long gắt gao quấn lấy một chỗ.

Phía dưới rắn Song Cự hai đầu màu đen kia còn nhanh chóng tuôn ra vô số cành liễu, lập tức liền quấn lấy Âm Long tạo thành một cái kết rắn chắc chắn.

Nhưng xà tín của Âm Long vẫn không ngừng đánh, há to miệng cắn về phía Hắc Xà, trong mắt rắn vẫn chỉ có loại thần thái dị thường này.

Tôi nhìn Hắc Xà sững sờ không biết nghĩ cái gì cho phải, Trường Sinh không phải nói muốn chết sao?

Hắc Xà kia sao lại đến nơi này, tôi chợt nghe thấy Liễu Oa Tử đột nhiên hét lớn một tiếng nói: “La Trường Sinh!”



Tôi liền cuống quít xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy Đại Hồng bị mấy người giấy giữ chặt đứng ở một bên, dưới chân Liễu Oa Tử lòi ra Nhục Đằng bị cành liễu quấn chặt lấy mà cuối cành liễu là một thanh niên mặt đen trung hậu, đang trầm mặt nhìn Liễu Oa Tử không nói một lời.

“Này! La Trường Sinh, anh ngay cả mạng cũng không cần, hay là chạy tới cứu Trương Dương đi?” Liễu Oa Tử cười ha ha, Nhục Đằng dưới chân đột nhiên tăng lên mấy chục cái.

Viên Sĩ Bình ở một bên nhất thời không kiểm tra nên bị một cây nho ăn thịt cắn đi một đống máu thịt, đau đến mức thở hổn hển.

Trường Sinh im lặng, duỗi lưng, vô số cây liễu mọc ra từ cơ thể cậu, quấn chặt lấy những dây tơ thịt kia.

Thấy Trường Sinh đi tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiến lên chào hỏi, liền hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Oa Tử.

Sắc mặt dường như rất thê lương, tơ thịt liều mạng đoạt lại dưới chân.

“Trương Dương!” Vẻ mặt Liễu Oa Tử âm trầm sau mấy lần thất bại ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “La Trường Sinh cũng dựa vào việc ăn tươi nuốt sống người khác để tăng cường sinh lực sao? En không sợ có một ngày cậu ấy đột nhiên ăn thịt em sao?”

Tôi nhìn những dây leo bằng thịt dưới chân Liễu Oa Tử đang khô đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được và Trường Sinh thậm chí còn không chớp mắt, chỉ kéo cây liễu về phía Liễu Oa Tử, như thể cậu muốn nuốt chửng Liễu Oa Tử vào trong. “Trường Sinh!” Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó hoảng sợ, những lời này nghẹn ở cổ họng nhưng khi mở miệng ra, tôi lại phát hiện trong giọng nói có tiếng khóc.

Trường Sinh từ trước đến nay chưa từng nhìn tôi, lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như núi sâu thẳm như nước, cậu gật đầu với tôi, cành liễu kia vẫn không do dự lao về phía Liễu Oa Tử.

“Trương Dương! Lại đây giúp chú cầm máu!” Viên Sĩ Bình cầm một cuộn băng gạc màu trắng đưa cho tôi, nói: “Vết thương hình như hơi ngứa, cháu bôi trước một chút thuốc cầm máu đi!”

Tôi men theo cuộn băng gạc nhìn về phía Viên Sĩ Bình, chỉ thấy anh ta giống như đã rơi vào trong một thùng máu, toàn thân bê bết máu, dây leo thịt của Liễu Oa Tử mọc đầy gai, còn tay của Viễn Sĩ Bình thì rơi ra, trên mu bàn tay còn có thể nhìn thấy mấy miếng thịt, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương.

Tôi vội vàng cầm lấy miếng gạc, không thèm để ý đến tấm bùa hộ mệnh, vội vàng cầm lấy quấn quanh người anh ta nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Trường Sinh không chớp. Những dây tơ thịt của Liễu Oa Tử đều bị quấn đến chết, những cây liễu trên người Trường Sinh cũng theo những dây tơ thịt từ dưới chân quấn lấy Liễu Oa Tử từng chút một, có thể thấy rõ ràng là chân của Liễu Oa Tử đang dần nhỏ đi, bị Trường Sinh nuốt chửng từng chút một, thật nhỏ bé.

Thấy người quen ăn kiểu không dùng miệng thật khó chịu, bụng đau quặn, hình như có con gì đó đang bò trong cổ họng, chỉ muốn ói ra cho nhẹ nhõm trong trận cuối cùng và tôi không biết vết thương của Viên Sĩ Bình chảy quá nhiều máu hay Trường Sinh cũng bắt đầu nuốt chửng anh ta, điều này khiến tôi quá khó chấp nhận.

“Ha! Ha!” Liễu Oa Tử đột nhiên ngẩng đầu lên và cười với Trường Sinh, chỉ vào chúng tôi và nói: “Đồ ngốc!”

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trường Sinh đã nhanh chóng thu lại cành liễu đang quấn quanh người Liễu Oa Tử.

Trên những cành liễu gai đó là hồn ti được rút ra từ cơ thể của Liễu Oa Tử và chỉ còn lại một mảnh xương đen trên mặt đất dưới đầu gối của Liễu Oa Tử.

Tôi chớp chớp mắt mấy cái, xương đúng là đen nhưng thỉnh thoảng lại có vài con nhện nhỏ màu trắng bò ra, rồi lại nhanh chóng chui vào.

“Ha! Ha!” Liễu Oa Tử càng cười to hơn, chỉ vào tôi và nói với Trường Sinh: “Tôi sẽ ăn anh, một ngày nào đó tôi sẽ ăn anh!”

“Trường Sinh!” Tôi đắp băng gạc lên vết thương của Viên Sĩ Bình, chạy nhanh về phía Trường Sinh, vừa chạy vừa lấy Thần Hỏa Phù ra.

Cầm lấy Thần Hỏa Phù châm lên tơ hồn trên cành liễu, cậu nói: “Đừng chạm vào cành liễu, tệ nhất là chặt đứt, đừng để những tơ hồn này tiến vào cơ thể cô!”

“Đừng lo!” Trường Sinh ngước mắt nghiêm túc nhìn tôi, sợi liễu run lên, những sợi linh hồn kia từ cành liễu của Trường Sinh rơi xuống, giống như tan thành tro bụi.

“La Trường Sinh!” Lưu Oa Tử kinh ngạc kêu lên, trầm giọng nói: “Anh lại đi tìm Ngụy đầu bếp đúng không?”

Đầu bếp Ngụy? Tôi vội vàng quay đầu nhìn về phía Liễu Oa Tử, chỉ thấy sắc mặt của cậu ta rất âm trầm, bắp chân dưới tơ hồn lăn lộn như giun đất, thịt mới cũng đang chậm rãi mọc ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.