Tôi nghe ông lão này gọi tôi là Dương muội tử nhà ông cả Trương, trong lòng đại khái là biết mình đang ở nơi nào. Nhưng dù gì cũng khó tin nổi, sao đi lòng vòng lòng vòng rồi lại đến Long Hồi vậy?
“Dương muội tử à, cháu tới viếng mộ cho mẹ cháu à?” Ông lão kia khiêng cuốc đi tới, tay chống lên cán cuốc, hất cằm nói: “Mẹ cháu cũng là mệnh khổ, năm đó chúng ta đã khuyên ông cả Trương, người xinh đẹp như thế ông ấy làm sao chịu được, kết quả cháu xem! Không đến nửa năm sau, mẹ cháu đã chết! Hơn nữa là bị sét đánh lúc trời nắng đấy, haiz!”
Câu nói tiếp theo của ông lão tôi nghe mà hoang mang, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngôi mộ kia, trong lòng nhất thời cảm thấy không nói nên lời.
Mộ của mẹ tôi?
Sư phụ nói vì che đậy mắt của người khác, ngày đưa tang đã tìm người đưa quan tài rỗng lên núi, chẳng lẽ chính là ngôi mộ này?
“Dương muội tử à, nếu không tôi tìm cho cháu chút hương nến lại đây, cháu cũng thắp cho mẹ cháu nén nhang, coi như cháu có lòng!” Ông lão chống cuốc, rất có dáng vẻ muốn mở tiệc trà với tôi.
Tôi nhìn những người khác đã hoàn toàn ngây dại, trong lòng thoáng cái mất phương hướng, nói với ông lão rất nhiều lời hay, cuối cùng thật sự không chịu nổi ông ta nói muốn dâng hương gì đó, bỏ ra hai trăm đồng cho ông ấy, muốn ông ấy giúp tôi mua chút đồ đưa lên.
Ông lão kia vừa đi, sư thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544855/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.