Tôi bị sư thúc mắng, nghĩ rằng dù sao cũng không đuổi kịp đứa bé.mập kia, chỉ đành dừng bước lại, nhìn sư thúc và Viên Uy vẫn đang nắm chặt tay đứng một bên rồi nói: “Hai người không nói thì con cũng biết, tấm bài vị kia không phải tự biến mất, mà là bị người ta trộm đi rồi!”
“Con đừng có nói bậy!” Sư thúc khoát tay với tôi, rồi lại nhìn nhìn Vương Uyển Nhu, cẩn thận lên tiếng hỏi tôi: “Đây chính là chị Uyển Nhu phải không?”
“Đúng! Là tôi!” Sắc mặt trầm như nước của Vương Uyển Nhu lúc này mới hơi thu lại, cô ấy nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở vài lần rồi nói với Ngụy Yến: “Những đồ vật trong quan tài gây tổn thương rất lớn với linh thể, có lẽ nguyên nhân là bởi chúng nó hằng năm đều dựa vào việc hấp thụ oán khí như thức ăn, cái động cổ mà cô nói lần trước, cũng may là cô không đi xuống, nếu không dây leo trong quan tài sẽ khiến cho cô dễ chịu!”
Tôi nhìn ấn ký hình bàn tay nhỏ màu đen trên tay Vương Uyển Nhu mà trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được rằng một đứa bé tưởng chừng như mới vừa mở mắt, vậy mà chỉ duỗi tay một cái đã đả thương được con quỷ sai ngàn năm chứ!
“Không có việc gì thì tốt rồi!” Tôi thấy thương thế của Vương Uyển Nhu đã không còn nặng như lúc nãy, vội kéo cô ấy ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, nói với sư thúc: “Nói cho con biết tấm bài vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544853/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.