Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy người đến, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, Vương Uyển Nhu có thể đến đây thì sẽ không có việc gì, đối với một con quỷ đã làm Quỷ sai ngàn năm mà nói, Nguyên Thần Tịch hẳn là không thành vấn đề đúng không?

Ít ra cũng được xem cô ấy biểu diễn, một cây quạt có thể thu phục được bức tường đầy cành liễu của Nguyên Thần Tịch, xem cảm giác rất sảng khoái, trong lòng thầm nghĩ sau khi chết tôi nhất định sẽ không đi đầu thai như Ngụy Yến, mà sẽ đi theo Vương Uyển Nhu làm một Quỷ sai thực tập trong trăm năm sau.

“Sao chị Uyển Nhu lại đến đây?” Ngụy Yến vô cùng lo lắng kéo góc áo tôi, thận trọng nói: “Chị Uyển Nhu sẽ không trách tôi chứ!”

“Sẽ không!” Tôi còn chưa mở miệng, Đại Hồng đã lên tiếng, kéo tôi ra bên ngoài: “Chúng ta mau đi thôi!”

Nhìn Vương Uyển Nhu đang cười nửa miệng nhìn chằm chằm vào Viên Thần Tịch, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không muốn rời đi vào lúc này!

Sao tôi có thể bỏ lỡ đại chiến giữa Quỷ sai ngàn năm với ứng cử viên cho vị trí Cổ thần số một!

“Anh tên là Nguyên Thần Tịch?” Vương Uyển Nhu đột nhiên trầm giọng mở miệng, dùng chân đá vào mấy bài vị nói: “Những người này đã chết nhưng hồn không về địa phủ, mấy người làm bài vị thì có ích gì!”

Tôi nghe vậy thì trong đầu bừng tỉnh, hoá ra hồn của mọi người đều không về địa phủ sao?

Vậy nhiều năm qua hồn của người nhà họ Nguyên đã đi đâu hết rồi?

“Cô là… Là ai?” Nguyên Thần Tịch cuốn cành liễu và cây mây lại một nửa, ngơ ngác nhìn Vương Uyển Nhu hỏi.

Tôi nghe anh ta thắc mắc thì đoán chắc một trăm phần trăm anh ta không biết Vương Uyển Nhu là người hay quỷ!

“Anh không biết rằng anh đang làm ảnh hưởng đến công việc bình thường của một Quỷ sai sao?” Vương Uyển Nhu đột nhiên mở cây quạt rồi bay qua.

Rõ ràng chỉ là một chiếc quạt xếp với dòng chữ đơn giản, nhưng nằm trong tay Vương Uyển Nhu có cảm giác như một luồng lực khổng lồ đang lưu động trong toàn bộ tầng hầm.

Tôi nhìn Ngụy Yến đang ở sau nắm góc áo tôi, thì không khỏi thở dài trong lòng, cũng đều là Quỷ sai giống nhau mà sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

“Xoẹt!” Vương Uyển Nhu vung quạt, trực tiếp thổi rớt tất cả cành liễu sau lưng Nguyên Thần Tịch xuống, sau đó mở quạt xếp ra nói với Viên Thần Tịch: “Anh đã dẫn đi đâu?”

“Hắc Phác sao?” Khuôn mặt Nguyên Thần Tịch hiện lên vẻ lạnh, âm trầm nói: “Cô là quỷ sai sao?”

“Anh đã đưa linh thể của Hắc Phác đi đâu?” Giọng nói của Vương Uyển Nhu trầm xuống, trực tiếp áp chiếc quạt xếp lên mặt Nguyên Thần Tịch nói: “Công phu tu luyện của Ngụy Yến không đủ để thu phục anh, anh có thể thử với tôi, tôi chấp anh dùng cái quan tài này luôn!”

Nguyên Thần Tịch ngồi trên quan tài không thay đổi sắc mặt, nói với Vương Uyển Nhu: “Cô có thể thử xem!”

“Anh chưa làm chuyện ác, hơn nữa anh không thuộc thẩm quyền của tôi, tôi tha cho anh lần này, lần sau đừng đụng vào Quỷ sai nữa! Còn chuyện của Hắc Phác, nếu anh biết chuyện thì tốt hơn là anh nên nói cho chúng tôi biết!” Vương Uyển Nhu cất quạt đi, đột nhiên nói.

Cái gì!

Tình huống này là sao?

Tôi bị làm cho kinh ngạc, tôi đứng đây để xem đánh nhau, vậy mà Vương Uyển Nhu lại không đánh?

“Đi thôi!” Vương Uyển Nhu xoay người trầm giọng nói với chúng tôi.



Tôi nhìn biểu cảm bình tĩnh nhẹ nhàng của Vương Uyển Nhu, trong lòng vẫn thấy khó hiểu, nhưng cũng biết biết nếu không có vị Quỷ sai ngàn năm này thì đám tay mơ chúng tôi chẳng là gì, tôi vội kéo Đại Hồng và Ngụy Yến, vẫy tay với Viên Sĩ Bình đang cầm phất trần chờ một bên, rồi leo lên bằng tay chân.

Khi ra ngoài nhà họ Nguyên, tôi để Đại Hồng ngồi vào ghế sau rồi nhanh chóng lái xe đến nhà họ Đinh.

Viên Sĩ Bình ngồi ở hàng ghế sau cũng không yêu cầu tôi đến Ngọc Hoàng cung.

Vừa khởi động xe không lâu, sắc mặt Vương Uyển Nhu đột nhiên như tờ giấy, sau đó phun ra một ngụm máu đen.

Làm Ngụy Yến sợ đến mức hét lên một tiếng, vội duỗi tay đỡ cô ấy, còn Vương Uyển Nhu dùng sức xua tay, nói với tôi: “Tìm một nơi an toàn trước đã!”

Tôi nhìn vẻ ngoài tái nhợt của Vương Uyển Nhu, quỷ tu hành sẽ có quỷ thân, trong cơ thể có chân khí lưu động như con người, nhưng tuổi thọ dài hơn con người hàng vạn lần, nhìn dáng vẻ đau đớn của Vương Uyển Nhu, tôi vội phóng nhanh đến nhà họ Đinh.

Viên Sĩ Bình cũng vội vàng lấy ra thuốc chữa thương của Ngọc Hoàng cung từ trong ngực ra đưa cho Vương Uyển Nhu, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu nở một nụ cười gượng gạo.

Khi đến nhà họ Đinh, Ngụy Yến và Đại Hồng đỡ Vương Uyển Nhu xuống xe, sau đó nhanh chóng đưa vào phòng tôi.

Thấy Đại Hồng tự giác như vậy tôi cũng không nói nên lời, tôi nhanh chóng lấy bùa giấy nhúng nước, bày đại trận ra quanh phòng rồi lấy thêm mấy tấm Tiêu Âm phù.

Lúc vào phòng tôi đã thấy Âm Long đanh quấn quanh cơ thể của Vương Uyển Nhu, lớp vảy trên khắp cơ thể nó phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, thấm từng chút một vào quỷ thể của Vương Uyển Nhu.

“Trương Dương!” Khuôn mặt Ngụy Yến đầy vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói với tôi: “Có người có thể làm chị Uyển Nhu bị thương sao?”

Tôi biết địa vị của Vương Uyển Nhu trong lòng Ngụy Yến tuyệt đối là con quỷ số một trên thế giới, vì vậy tôi xua tay với cô ta, bảo cô ta đừng lo lắng.

“Có vẻ như chuyện xảy ra lần này rất kỳ lạ và không thể giải thích được!” Khuôn mặt Viên Sĩ Bình tối như nước, anh ta vẫy tay với tôi và nói: “Linh thể của thầy Hắc có vấn đề gì vậy?”

Anh ta vừa hỏi xong thì trong đầu tôi đột nhiên quýnh lên, Vương Uyển Nhu đánh Nguyên Thần Tịch để đòi linh thể của sư phụ tôi? Sư phụ tôi đã chết hơn một năm rồi? Thanh minh năm nay tôi còn đi đốt tiền vàng cho sư phụ nữa mà?

Bình thường mỗi khi gặp Ngụy Yến, thỉnh thoảng tôi hay hỏi cô ta sư phụ tôi đã đầu thai vào đâu, để một người đồ đệ như tôi còn có thể thể hiện lòng hiếu thảo của mình!

Nhưng Ngụy Yến luôn nói không biết về vấn đề này, tôi còn tưởng cô ta chỉ đang kín tiếng.

“Trường Sinh!” Đại Hồng đưa vảy cho tôi, vô cùng tủi thân nói: “Đây là vảy hắc xà, chắc chắn Trường Sinh đang bị thương!”

Tôi nhận lấy vảy, đây là hắc xà hai đầu, hoa văn trên vảy sẽ khác nhau, miếng vảy này rõ ràng to hơn miếng trước rất nhiều, Nguyên Thần Tịch có thể có miếng vảy này trong tay, vậy có nghĩa là Trường Sinh đã bị thương sao?

Sao tự nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Vương Uyển Nhu bị thương, Trường Sinh bị thương, còn không biết ai làm cho bị thương!

“Tê!” Tiếng kêu của Âm Long làm tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, nó li3m mặt tôi, tiểu đậu đinh từ từ trườn qua bên hông tôi với ánh mắt đầy vẻ ủ rũ.

Tôi vội duỗi tay vỗ vỗ nó, loài này tính âm, chịu chữa thương Vương Uyển Nhu là không thể tốt hơn rồi.



“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu đột nhiên mở mắt ra, vẫy vẫy tay nói với tôi: “Hồi trước lúc mọi người mở quan tài, trong mỗi quan tài có gì vậy?”

Không ngờ Vương Uyển Nhu vừa mở miệng đã hỏi điều này, sau khi nghĩ lại, tôi mới thấy mình chỉ từng thấy ba chiếc quan tài được mở ra.

Cái thứ nhất do chính tôi mở ra là chiếc quan tài có mặt nạ, cái thứ hai được lấy ra từ trong bụng Địa Long ở Tàng Âm Địa, nhưng tôi không thấy, chỉ nghe lão Miêu nói trong đó có đầu Quỷ Vương; cái thứ ba là cái trong Cổ động, ở trong có nhiều loại cây mây khác nhau.

Tôi kể lại những chuyện này cho Vương Uyển Nhu, hai cái vòn lại, nhưng một cái dùng để dưỡng Nguyên Thần Tịch, một cái thì không biết ở đâu, hẳn là phải dùng để dưỡng mẹ tôi chứ?

“Chị Uyển Nhu, ai làm chị bị thương vậy?” Ngụy Yến không lo lắng về quan tài chút nào, vội vàng chạy đến nhìn Vương Uyển Nhu với vẻ mặt lo lắng và hỏi.

Vương Uyển Nhu lắc đầu không nói gì, mà nói với tôi bằng sắc mặt vô cùng trầm trọng: “Trương Dương, sự việc lần này thật sự rất nghiêm trọng!”

Có thể đả thương cô, bây giờ tôi cũng biết sự việc rất nghiêm trọng, Quỷ sai tu luyện ngàn năm như cô còn bị đả thương, rõ ràng đang có ý đánh nhịp với âm phủ.

“Không phải như cô nghĩ đâu, địa phủ không bao giờ để ý đến chuyện của Quỷ sai, chúng tôi dẫn hồn đến địa phủ chỉ để đổi lấy quyền lợi và phương pháp tu hành, nên nếu chúng tôi xảy ra chuyện gì, địa phủ sẽ không quan tâm đâu!” Vương Uyển Nhu nhìn tôi, dường như vô cùng buồn cười nói: “Cô cho rằng địa phủ sẽ hỗ trợ lẫn nhau giống người trên trần gian sao!”

Tôi nghĩ lại thấy cũng bình thường, nếu địa phủ giống như trên trần gian thì sẽ thực sự phiền phức.

“Còn linh thể sư phụ tôi thì sao?” Vương Uyển Nhu không muốn nói ai đã làm cô ấy bị thương, nên tôi vội đổi đề tài hỏi chuyện của sư phụ tôi.

Trên mặt Vương Uyển Nhu lập tức hiện lên vẻ áy náy, lắc đầu nói với tôi: “Tôi không biết ông ấy đã đi đâu, năm đó trước khi chết ông ấy đã đến gặp tôi, nói rằng không muốn đầu thai, ông ấy cũng có pháp môn, chỉ mong tôi có thể mở đường cho ông ấy tu hành, cũng tốt để sau này chiếu cố cho cô!”

Nghe xong tôi thấy mắt mình hơi cay cay, ý bảo cô ấy nói tiếp.

“Ông ấy lập tức tìm đường đến Tàng Âm để tu hành, tuy nơi đó đã bị phá huỷ, nhưng thầy Hắc cũng là một cao thủ, sau khi ông ấy tự cải biến thì nơi đó cũng trở thành một nơi tốt để tu hành. Bình thường không có việc gì tôi cũng sẽ đi qua thăm ông ấy, nhưng mới hôm qua đến thì tôi phát hiện ông ấy đã không còn ở đó nữa, toàn bộ Tàng Âm đã bị phá tan, ngay cả nước trong hồ liễu cũng bị hút cạn!” Vương Uyển Nhu nói đến đây, vẻ nghiêm nghị hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng như nước của cô ấy.

“Tôi đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một chiếc mặt nạ không có mắt còn nở một nụ cười kỳ lạ lao ra từ trong hồ nước cạn. Chiếc mặt nạ chỉ mỉm cười với tôi mà tôi đã cảm thấy toàn bộ hơi thở trong cơ thể đều bị hút đi, đầu óc gần như trống rỗng. Cuối cùng tôi tự phong ấn tính mạng mới trốn thoát được. Vừa về đến miếu thì nhận được Tin phù cô đốt qua, nên mới vội vàng chạy qua ngay!” Vương Uyển Nhu nói xong, trên mặt lại trắng như tờ giấy.

“Chiếc mặt nạ đó chính là mặt nạ trong quan tài đào ra!” Tôi tưởng tượng ra chiếc mặt nạ không có mắt còn nở nụ cười quỷ dị thì trong lòng đầy phiền loạn.

Sắp xếp lại từ đầu đến cuối vẫn không có manh mối gì cả, chúng tôi đào quan tài từ sau trường ra, rồi tôi mở quan tài đựng chiếc mặt nạ kia, Viên Uy nói mặt nạ đã bỏ chạy, sau đó mở chiếc quan tài thứ hai dưới suối vàng ra thì không tìm thấy mặt nạ, mà trong quan tài thứ hai lại có đầu của Quỷ Vương.

“Đạo trưởng Viên!” Trong đầu tôi đột nhiên loé lên một suy nghĩ, tôi kéo Viên Sĩ Bình qua rồi nói: “Hồi đó Viên Uy đã lấy một chiếc tủ sắt ở dưới suối vàng, trong đó có gì vậy?”

Vương Uyển Nhu nghe tôi hỏi thì nhẹ giọng nói: “Đồ trong quan tài tài cực kỳ hung, một khi mở quan tài ra thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt!”

Bây giờ tôi mới hiểu, những cỗ quan tài thật sự không có gì tốt, năm xưa thái sư thúc mượn một quan tài vàng nhưng cũng không mở ra, chỉ chôn ở đó, hơn nữa còn bày trận ngăn chặn con trai của mình, không ngờ lại bị chúng tôi phá.

“Trương Dương!” Khuôn mặt Viên Sĩ Bình hiện vẻ ngượng nghịu, nhìn nhìn Vương Uyển Nhu nói: “Mấy đứa không nên biết thứ đó là gì thì tốt hơn!”

“Nói!” Tôi còn chưa mở miệng, đã thấy Vương Uyển Nhu quát to Viên Sĩ Bình với sắc mặt nghiêm trọng.

“Chị Uyển Nhu, chị đừng tức giận, không phải chỉ là một món đồ thôi sao? Chúng ta không cần ha! Không cần!” Ngụy Yến thấy Vương Uyển Nhu nổi cáu, thì vội duỗi tay xoa dịu cô ấy.

“Là một thai nhi!” Sắc mặt Viên Sĩ Bình cực kỳ khó coi, nhìn tôi ngơ ngác nói: “Là một thai nhi chỉ vừa mới thành hình, ngay cả nhau thai cũng nằm trong quan tài. Quỷ Vương cũng chỉ ở đây để bảo vệ thai nhi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.