Người kia thấy chúng tôi lên xe thì bị dọa nhảy về phía sau: “Các cô có thể nhìn thấy chiếc xe này sao?”
Tôi nhìn Ẩn Thân phù được mình bố trí trên chiếc xe rồi gật đầu.
Hỏi vậy khác gì chuyện cười chứ? Để đề phòng người khác nhìn thấy chiếc xe này sau đó xảy ra chuyện gì đó, tôi còn cố ý bố trí Ẩn Thân phù nữa, lúc này cô ấy hỏi tôi tại sao lại có thể nhìn thấy xe, đây không phải đang chọc cười tôi sao?
Nàng mập lúc này đang cúi đầu không để ý đến cô ấy mà ôm đề Vật lý mô phỏng rồi mượn ánh đèn trong xe bắt đầu làm bài.
Tôi không hiếu học như nàng mập, cũng chẳng có trái tim bao la như cô ấy, nhìn người phụ nữ váy đỏ kia hồi lâu tôi lại càng thấy quen mắt nhưng không nhớ ra được là ai.
Đang muốn nhìn thêm một lát để xem có nhớ ra được không thì cô gái váy đỏ kia cũng đang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt cô ấy rõ ràng không ăn nhập với độ tuổi, đôi mắt mang theo một loại ngây thơ.
“Kít!”
Trên xe tĩnh lặng không chút âm thanh, tài xế đạp chân phanh dừng xe lại, cửa xe mở ra.
Tôi cũng không quá để ý, chiếc xe đến trạm thì buộc phải dừng lại nhưng người khác không nhìn thấy nó, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, chảng qua là năm đó sư phụ nói chiếc xe này có linh tính, rồi ngồi nhiều sẽ có nhiều chỗ có lợi với tôi thế nên tối nào tôi cũng kéo nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544841/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.