Tôi lập tức bị ngụm máu vừa mới phun của sư phụ làm cho choáng váng, từ khi ở dưới động đi ra ngoài cũng không thấy ông bị thương mà? Nhưng máu này?
Tôi vội vàng đưa tay bắt mạch cho sư phụ thì cảm thấy toàn thân ông mềm nhũn ra, mạch đập cũng rất yếu ớt, tôi lập tức quay đầu nhìn sư thúc.
“Nhìn cái gì! Ra ngoài trước rồi tính sau!” Sư thúc lớn tiếng với tôi, kéo tay sư phụ khoác lên vai mình, cõng sư phụ trên lưng chạy ra ngoài.
Tôi cũng vội vàng chạy theo, nhưng chạy được hai bước thì nhanh chóng xoay người lại, muốn kéo theo cô nàng mập.
“Trương Dương, tôi cõng cô nàng mập, cô đi trước đi!” Trường Sinh cõng cô nàng mập trên lưng, trầm giọng nói.
“Được!” Tôi vội vàng đi theo.
Nghe cô nàng mập nói từ trong rừng cổ đi ra ngoài phải mất một ngày rưỡi, trong lòng tôi lo lắng muốn chết. Lúc này, lão Miêu cũng không giữ mặt mũi nữa, thỉnh thoảng sẽ nhét chút gì đó vào trong miệng của sư phụ dọc theo suốt đường đi, còn đọc một bài ca tiếng Miêu mà tôi nghe không hiểu.
Trường Sinh thậm chí còn đưa một cành liễu giữ lấy mạch môn của sư phụ, nói rằng có thể giữ được một thời gian, nhưng nhất định phải trở về Miêu Trại uống thuốc mới ổn định được.
Chạy được nửa đường, cả người của sư phụ cũng trở nên nóng rực, hôn mê bất tỉnh, nhưng không biết có phải do lão Miêu và Trường Sinh dùng cổ hay không mà mạch tượng cũng không thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544838/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.