Thấy những lá liễu kia dán sát vào máu thịt của người khác, tuy tôi có Lệ Cổ bảo vệ nhưng e là không thể lập tức ứng phó được nhiều như vậy đâu?
Hơn nữa những nhánh cây kia phun ra từ thứ gọi là Câu Mang, không cần nghĩ đã biết là thứ không tốt.
Quả nhiên, những ông bà lão ở khá gần cửa động, mỗi người đều bo bo giữ mình, đem bản lĩnh ra đối phó những lá liễu kia, một người không chú ý bị nhánh cây kia đảo qua, tay chân lập tức bị đứt lìa, cháy đen từng khúc.
Đậu má!
Quả nhiên ăn vào rồi nhổ ra thì không có thứ gì tốt, ngay trong nháy mắt này, tôi vội lui về sau, nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng tốc độ những thứ này bay tới.
Mắt thấy sắp đến trước mặt tôi, sư phụ xuất kiếm chắn vài cái, nhưng mắt ông ấy không nhìn thấy, không ngăn cản được bao nhiêu.
“Phì!” Tên Âm Long này cũng vội vàng nhảy về, lưỡi rắn đong đưa trải phải, nhưng tuy những lá liễu này có mắt, lại không có linh tính, sẽ không sợ Âm Long như Sơn Hầu Tử, tất cả chúng đều không biết sống chết, cuộn lấy mấy cái lại rồi vẫn cứ vọt về phía tôi.
“Phì!”
Một đợt ánh sáng bảy sắc hiện lên, A Hồng giương cánh cầu vồng to lớn nhanh chóng nhảy qua, nhưng không có chút tác dụng nào, chỉ đưa thêm thức ăn cho những lá liễu này.
“Dương muội tử! Trốn đi!” Sư thúc gấp đến giậm chân, chỉ hận không thể lao xuống đáy động, vừa kết pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544835/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.