Tôi theo ngón tay lão đạo Diêu chỉ, cúi đầu nhìn vào bên trong, trong lòng bỗng có chút bất an.
Tối hôm qua Âm Long đi ra ngoài, nhưng sau khi trở về lại hưng phấn chưa từng có, nói cách khác, nếu nó gặp được người đuổi thi kia, nhất định có được không ít chỗ tốt, nó mới có thể vui vẻ như vậy, dù sao bản thân nó cũng là thứ đồ mà phái đuổi thi và cổ thuật tạo ra, còn tốt hơn tôi, cái gì cũng không hiểu.
“Phì! Phì!”
Tay bất giác sờ đến Âm Long, tên này đã có thể dùng hai chữ phấn khởi để hình dung, nhanh chóng bơi ra, đầu rắn dựa vào mặt tôi, cùng tôi nhìn chằm chằm lão đạo Diêu.
“Âm Long này vốn nuôi dưỡng ra là vì tìm âm thám huyệt, bây giờ nó đã sắp thành Cầu Sỉ, e là chẳng có người dưỡng cổ và người đuổi thi nào không muốn.” Lão đạo Diêu cười khẽ, chỉ Âm Long trên cổ tôi, nói: “Trước kia bần đạo cũng từng nghe tin tức trên đường, có người ra giá cao mua Âm Long này, nhưng thầy Hắc đã mở lời, cũng không có ai dám ra tay nữa, bên này lại có hai người thái sư thúc và lão Miêu chống đỡ, trong chính phủ còn có Viên Uy, cho nên không ai dám đánh chủ ý.”
Nghe lão đạo Diêu nói như vậy, trong lòng tôi đau đớn, bây giờ bọn họ dám ra tay, cũng bởi vì bọn sư phụ, sư thúc, Viên Sĩ Bình và Viên Uy không biết đã đi đâu, cho nên bọn họ bắt đầu rục rịch.
“Trương tiểu tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544814/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.