Trưởng thôn ở bên kia thấy có người đi tới, mừng rỡ cầm đèn pin chiếu sáng về phía này, mở miệng la hét.
Ngay lập tức tôi mất cảm tình với ông ta, sợ chết thành bộ dáng như vậy, rõ ràng nhìn thấy chúng tôi có người bị thương nhưng vẫn không chịu tới giúp đỡ.
Ba thôn dân thậm chí còn đáng ghét hơn, ném đồ đạc của lão Miêu xuống đất, hét lớn hai tiếng liền vọt tới, làm cho lão Miêu kêu to rằng lòng người đổi thay.
Nhưng sau khi ngẫm lại, ít nhất nó cũng đã xuất hiện, tôi xách hết đồ đạc của sư thúc, đỡ sư phụ khoác lên vai sư thúc, nhưng vừa mới khoác tay sư phụ lên, Trường Sinh liền cúi người ôm sư phụ lên lưng nói: “Cô nhìn về phía sau đi!”
“Ngoan lắm!” Sư thúc vỗ vai Trường Sinh, cái gì cũng không nói, liền giật chiếc ba lô từ tay tôi: “Ta nhất định phải đi tắm rửa và ngủ một giấc cho khỏe!”
Trên đường, trưởng thôn vẫn cầm đèn pin soi phía sau: “Phía sau còn có một nhóm người nữa?”
“Không còn!” Sắc mặt Viên Uy trầm xuống, giật lấy đèn pin trong tay ông ta nói: “Về thôn!”
Trưởng thôn ngay lập tức không dám nói gì nữa, dẫn chúng tôi trở về nhà ông ta.
Tôi vẽ vài lá bùa hóa thành nước cho mọi người uống, lại tìm lá cây du tiền đun nước tắm cho mọi người, còn phải bảo trưởng thôn kêu vợ nấu cháo gạo nếp.
Những người này đói giống như sói, cháo gạo nếp vẫn còn đang nóng hổi liền bưng bát lên uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544791/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.