Chương trước
Chương sau
Cái đầu to chỉ bằng lòng bàn tay nhưng có ngũ quan đầy đủ, đồng tử trong hai mắt lại nhỏ như đồng tử rắn, ngoài ra còn tỏa ra ánh sáng xanh.

Bị cái đầu kỳ lạ này nhìn chằm chằm, đầu óc tôi cảm thấy đau đớn, hai mắt bắt đầu nóng lên, đau đến mức giống như bị hắt nước ớt vào.

“Hì, hì.” Cái đầu đó lè lưỡi, mạnh mẽ lăn về phía đầu của tôi.

Nhìn khuôn mặt nhăn nheo giống như vỏ quả cam khô, cảm giác ghê tởm trong lòng còn mạnh mẽ hơn việc đầu đang bị đau, vội vàng nhớ tới việc đưa hai tay lên che mắt lại. Nhưng cái đầu kia đã cách rất gần, tay tôi đang che mắt, chỉ cần bỏ tay ra là có thể nhìn thấy lưỡi dài màu đen của nó đang dán vào mặt tôi.

“Xì.” Âm Long trên cổ tôi đột nhiên cảm thấy không vui, liếm mặt tôi bằng cách của nó, rít một tiếng kêu dài rồi quấn cái đầu đó lại thành một cục.

Tôi vội vàng kéo Âm Long từ trên cổ xuống, nhân cơ hội bò thoát khỏi những linh thể kia, nhanh chóng đến bên cạnh sư thúc và hỏi hắn: “Đó là cái gì?”

“Đầu Quỷ Vương!” Sư thúc một bên đánh tan linh thể, một bên nói với tôi: “Đầu lưỡi của thứ này có thể thò vào trong miệng con, sau đó trực tiếp hút khô não con.”

“A!” Ta bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, vội vàng nhìn về phía Âm Long, chỉ thấy thân rắn của Âm Long đang quấn chặt lấy Đầu Quỷ Vương, Nhưng đầu rắn cũng không nhìn thấy nữa, có lẽ đang vươn lưỡi vào trong miệng đầu quỷ vương, cả hai đang lao vào cuộc chiến lưỡi dài.

“Cẩn thận” Đang thất thần nhìn cảnh tượng đó thì lại bị sư thúc đá qua một bên nói: “Âm linh nơi quỷ quái này cũng rất kỳ lạ, chuyên đi hút linh hồn người, con không tập trung sẽ lập tức bị hút.”

Tôi vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy Trương Sinh cùng với lão Miêu đang bị linh thể bao quanh, hai người đang lợi dụng người giấy để đánh lại.

Mà bên cạnh cũng có mấy linh thể đang xông về phía tôi, nhưng chưa tới gần thì bị sư thúc cùng với Viên Sĩ Bình xử lý xong.

“Xì!”

Tôi lập tức lao ra ngoài, chạy nhanh hai bước đi đến bên cạnh sư phụ, trên mặt ông ấy vẫn đeo chiếc kính râm chưa bao giờ rời khỏi mặt, nhưng đôi môi đang mím chặt, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, đôi chân khoanh lại, hai tay kết ấn.

Nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ cái đầu người kia thì chỉ còn những âm linh này, không có việc gì cho sư phụ ra tay sao?

“Nhanh lên.” Sư thúc mắng tôi một tiếng:” Mẹ kiếp, những chiếc lá cây kia lại tới, mau đem Đầu Quỷ Vương kia lại đây.

“Trường Sinh.” lão Miêu ở bên ngoài cũng kêu lên, nhìn về phía Âm Long đang quấn lấy Đầu Quỷ Vương.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng từ cửa hang động, sau đó là một dải ánh sáng từ bên ngoài cửa động bay vào.

“Trương Dương, bịt tai lại.” Sư thúc nhanh chóng móc ra từ trong túi hai viên gì đó nhét vào lỗ tai, sau đó quát tôi một tiếng, vượt qua đường kẻ của mực chạy về phía Đầu Quỷ Vương.

“Gầm.”

Tôi đang nghĩ trước tiên phải bịt tai lại hay lấy tay giúp họ kéo Đầu Quỷ Vương kia vào trong quan tài đá trước thì nghe thấy Đầu Quỷ Vương gầm lên một tiếng, từ trên đỉnh đầu xuất hiện ra hai bàn tay xương xẩu mảnh khảnh, kéo mạnh thân rắn của Âm Long.

Lưỡi Âm Long còn đang ở trong miệng của Đầu Quỷ Vương, sau khi kéo ra, tôi thấy trong miệng Âm Long có một luồng khí màu đen mảnh khảnh nối liền với đầu Đầu Quỷ Vương, mà hai tay mọc ra Đầu Quỷ Vương đang tóm lấy thân rắn lắc mạnh.

“Rống.” Đầu Quỷ Vương hét to một tiếng, hàm răng sắc bén khép lại muốn cắn xuống, nhưng khi vừa định ngậm miệng lại thì lại kêu một tiếng đau đớn.

Tiếp Theo Âm Long rút lại luỡi trở về, thân rắn chợt lóe lên, trong nháy mắt tuột ra khỏi móng vuốt bằng xương, sau đó bò lên cổ của Trương Dương nằm không nhúc nhích.

Lão Miêu phi thẳng về phía này.

Ông lão đạp phanh gấp, giậm chân về phía sau làm một số hành động kỳ lạ đối với sư thúc cũng với Viên Sĩ Bình.



Sư thúc cùng với Viên Sĩ Bình ngay lập tức áp dụng đao pháp, đánh tan những lá liễu kia.

“Rống.” Đầu Quỷ Vương hét lớn một tiến, đầu lưỡi kia cũng cuốn theo, trong không khí có một luồng gió mạnh thổi qua, những lá liễu phát sáng đang bay trên không trùng kia ngay lập tức bay về phía Đầu Quỷ Vương.

“Bệnh.” Cảm giác lão Miêu đang cam chịu số phận, hai tay dùng sức vung lên, những người giấy lớn nhỏ lết thân hình tả tơi đưa tay bắt lấy những chiếc lá liễu kia.

Bây giờ tôi đã hiểu rằng tại sao mấy người này không thể đối phó với Vua đầu Quỷ nếu không có sự giúp đỡ của âm long, cho nên chuyển đối tượng sang đối phó với lá liễu.

“A, uh, ah.”

Tiếng hát của lá liễu bị phân tán, nhưng vẫn cố chấp bay về phía đầu quỷ vương.

Tôi đã từng nhìn thấy sự lợi hại của những chiếc lá liễu này như thế nào, không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, vì vậy trong lòng vội vàng niệm đại lực kim cương chú, nhấc chân đá vào Đầu Quỷ Vương đang há to miệng.

Với một cú đá kia, tôi cảm thấy đầu ngón chân như bị gãy, vốn dĩ sẽ nghĩ rằng Đầu Quỷ Vương sẽ bị đá như một trái bóng nhưng khi đã một cái như vậy mà lại không nhúc nhích một chút nào cả.

“Gầm.’

Có lẽ là bị tôi đá đau, Đầu Quỷ Vương đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, há to miệng, một thứ màu đen bay về phía tôi.

“Ngươi xem đây.” Mấy ngày nay không có tiến bộ, tu luyện tại chỗ cũng tốt, một chưởng tâm lôi đánh tới, sau đó lóe lên bên cạnh, vội vàng từ trong ba lô lấy ra Lôi phù, ném về phía Đầu Quỷ Vương.

“Trương Dương, trên đầu lưỡi của nó có độc.” Tôi còn chưa kịp rút phù trong ba lô ra thì đã nghe thấy sư thúc hét to một tiếng.

Tôi vừa mới nghe thấy ông ấy nói cái gì thì đã cảm thấy tay mình có cái gì trơn trượt quấn lấy, cái luỡi mỏng màu đen kia đã quấn lấy tay tôi, sau đó chính là một trận đau rát trên tay, cả bàn tay lúc đó cũng bị kéo xuống.

“A.” Tôi nhìn chằm chằm nhưng Đầu Quỷ Vương đã theo lưỡi bò lên tay tôi.

Hai mắt hoa lên, ngay cả hét lên một tiếng cũng không dám, tay còn lại đập một chưởng dẫn tâm lôi về phái Đầu Quỷ Vương thật mạnh. Rõ ràng nhìn thấy lôi điện hiện lên trên đầu Đầu Quỷ Vương, nhưng đầu của Đầu Quỷ Vương lại không bị sao, nó còn dùng một đôi tay trên đỉnh đầu ôm lấy tôi, thu lưỡi lại, trong miệng chảy ra nước miếng muốn cắn tôi.

“Trương Dương.” Trường Sinh ở bên cạnh đánh phá linh thể hô to:”Âm Long.”

Tôi vội vàng kéo Âm Long, vừa kéo xuống đã thấy cả người Âm Long tản ra hắn khí, ngay cả sức ngẩng đầu lên cũng không có.

“Trương Dương.” Sư thúc cùng với lão Miêu hiện tại xông về phía tôi, mặc kệ lá liễu.

Mắt tôi hoa lên vì đau, tôi nhìn chằm chằm vào Đầu Quỷ Vương, trong đầu đau đến mức còn chưa kịp nhớ tới chú ngữ gì thì đã cảm giác trên tay đau nhói, hàm răng sắc nhọn của Đầu Quỷ Vương đã cắn vào da thịt.

“A!.” Cơn đau này truyền thẳng tới tim, cả người tôi run rẩy một chút, sau đó là cảm giác lạnh lẽo, trong đầu lại vang lên tiếng gọi quen thuộc.

Lần này không còn nhẹ nhàng nữa mà ngược lại mang theo cảm giác vội vàng và khẩn trương.

Tôi mở miệng cố gắng nhìn về phía Trường Sinh và sư thúc, bọn họ đang vội vàng lao về phía này nhưng bọn họ trong mắt tôi đã không còn là người nữa, chỉ là những bóng màu hồng, trong đầu tôi có thể phân rõ bọn họ là những ai.

“Gừ.”

Đầu Quỷ Vương hét lên một tiếng, đôi tay dùng sức cào vào tay tôi bằng móng vuốt xương, như thế giống như nó muốn hất đầu nó ra khỏi tay tôi.



Đứng dậy.

Ta bị cào rất đâu, trong cổ họng lại ngứa ngáy, nhìn từng dải lá liễu mang theo ánh sáng và tiếng hát nhẹ nhàng bay về phía chúng tôi chứ không phải bay về phía đầu Quỷ Vương, nhẹ nhàng vây quanh chúng tôi, chậm rãi từng chút từng chút thấm vào trong cơ thể tôi.

“Trương Dương!” Cuối cùng tôi chỉ thấy Trường Sinh toàn thân đen kịt, vô số sợi tơ đen kéo tới, hai mắt đau đau đớn đến nỗi ngất đi, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo

Trong mộng có hoa đủ màu rụng xuống rực rỡ, ở giữa có tiếng hát vui vẻ của một người phụ nữ, tất cả giống như thiên đường.

“Ba.”

Nhưng hiện thực lại là tôi bị sư thúc đánh thức bằng một cái tát.

Tôi giật mình đứng lên từ trên mặt đất, vừa nghĩ đến hình ảnh trước khi ngất, vội vàng lắc mạnh tay, nhưng tay lại không cử động được. Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Tôi thấy Trường Sinh đang dùng sức kéo một cái đầu lâu kỳ lạ, thứ kia trên đỉnh đầu có hai tay dài, mà phía dưới hộp sọ to bằng bàn tay lại là hai chân cực nhỏ, không có bụng và ngực.

Cái miệng của đầu lâu kia còn cắn chặt vào tay tôi, lão Miêu đang dùng những thứ gì đó để nhổ những chiếc răng sắc nhọn kia từ trong thịt tôi ra.

“Đừng sợ!” Trường Sinh thấy tôi đã tỉnh, nói với tôi: “Cô mới ngất xỉu, cơ trên người vẫn còn căng thẳng, động đậy răng cũng không dễ dàng, hiện tại cố gắng thả lỏng một chút.”

Tôi nghĩ đến răng của đầu quỷ vương vẫn còn dính trên tay tôi thì càng cảm thấy sợ hãi, đến mức tay càng co rút.

“Chết thì chết, sợ cái gì!” Sư thúc gõ mạnh vào đầu tôi, nói với tôi: “Nghĩ đến sư thúc đi.”

Khóa miệng giật giật một cái, tôi cũng không biết phải nghĩ về cái gì của sư thúc, chỉ là cơ trên tay cũng dần được thả lỏng.

“Được rồi!” Miêu lão ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhẹ nhàng nói một câu giơ tay lên.

“A.”

Cảm giác như bị cắt một miếng thịt xuống, đau đến nỗi không nhịn được kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hàm răng của đầu quỷ vương từng cái nhọn hoắt. Sau khi bị lão Miêu nhổ ra vẫn còn dính một ít thịt trên răng.

Đây là thịt của tôi!

“Che mắt vào!” Trường Sinh mắng tôi, sau đó thò tay vào ba lô nói: “Che mắt lại đi!

Tôi đang định hỏi một bàn tay của tôi bị thương thế này thì làm sao bịt mắt lại được thì trước mắt tối sầm lại, sư thúc lấy tay bịt mắt tôi lại. Tay sư thúc có mùi hôi, sờ vào thấy nhớp nháp.

“Nhịn một chút!” Trên tay có thứ gì lạnh lướt qua, Trường Sinh trầm giọng nói với tôi một câu.

Sau đó là cảm giác có cái gì lạnh như băng từ chỗ miệng vết thương từng chút từng chút bò vào, chỉ là thứ kia rất lạnh, giống như đá, từ miệng vết thương bò vào, chỉ cảm giác lạnh mà cũng không cảm thấy đau.

“Trương Dương.”

Lão Miêu đột nhiên nói: “Lần này phải cảm ơn cô nhiều, mẹ kiếp, Đầu Quỷ Vương này làm cho chúng ta mất ngủ mười mấy ngày nay, không ngờ cắn cô một cái lại trở thành như vậy! Đáng đời! ”

Ông ấy vừa nói thì tôi đã biết rằng ông muốn dời đi lực chú ý của ta, theo bản năng tôi đang tập trung sự chú ý vào vết thương nhưng sau khi nghe lão Miêu nói rằng Đầu Quỷ Vương khiến họ mất ngủ hơn mười ngày thì tôi vội vàng hỏi: “Vậy sư phụ?”

“Ông ấy dùng trận pháp nhốt những linh thể này lại, không cho chúng thoát ra ngoài! Mẹ kiếp, Đầu Quỷ Vương cùng linh thể nát vụn đều ở trong quan tài. Loại quỷ nào có thời gian sống ngắn ngủi lại nghĩ ra chiêu này? Vừa mở quan tài chính là muốn mạng người! Cũng may, Thầy Hắc mấy năm nay không cùng mọi người chơi đùa, hơn nữa ông ấy còn có chút năng lực, nếu không lần này mở quan tài tất cả chúng ta đều sẽ giống như những người trong động.” lão Miêu không nhịn được phun ra một tiếng chửi rủa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.