Tôi ôm chân ngồi bên vệ đường như thế này, lúc còn bé, những người trong con ngõ Du Thụ Loan cứ chỉ vào lưng tôi mà nói. Khi đó tôi còn nghe không hiểu, chuyện gì cũng có sư phụ ở đằng sau giải quyết, mặc dù ông không nhìn thấy, nhưng sư phụ đối với tôi đến tận xương tủy.
Còn có sư thúc vô lương luôn mua đồ cho tôi nữa, ông ấy mua cho tôi những thứ người khác có và cả những thứ mà người khác không có.
Từ nhỏ đến lớn, hai người đàn ông vẫn chưa lập gia đình này vẫn luôn nuông chiều tôi, tôi muốn gì thì bọn họ sẽ cho tôi cái đó, tôi nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng những thứ này lúc nào cũng có một chỗ trống, năm đó, lúc tôi và Viên Sĩ Bình nhìn thấy cỗ quan tài sắt trống không ở dưới suối Đá, tôi vẫn cố hết sức không để bản thân suy nghĩ đến chuyện kia.
Ngay cả lần trước Nguyên Thần Tịch nhắc đến việc để tôi đi hỏi gốc gác của mẹ tôi, tôi cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Nhưng bây giờ, tôi thật sự muốn biết, người phụ nữ ngay cả khi đã chết rồi cũng muốn sinh ra tôi ở trong quan tài đến cùng là người như thế nào!
“Tôi sẽ đi xe chỉ gai làm thành một con rối, bên trong có thể đặt vảy của rắn đen, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa cho con trai cô ấy, như vậy linh thể của cô ấy sẽ có thứ để nương tựa vào.” Không biết từ lúc nào, Trường Sinh đã ngồi xuống bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3540276/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.