“Đúng! Đúng!” Tôi nghe trưởng thôn nói vậy bèn vội vã gật đầu, nhưng tưởng tượng Tào Quốc Khánh ôm mèo trắng thì lòng luôn cảm giác thấy có gì đó không đúng lắm.
Khi ở cạnh con đường nhỏ, Tào Quốc Khánh nói phải đem con mèo trắng đó đi hầm cách thủy, còn mèo trắng cũng giương móng vuốt với ông ta, sao bọn họ có thể ở chung một chỗ được?
“Em gái này!” Khi tôi đang suy nghĩ, Tào Quốc Khánh mang dép lê, ôm con mèo trắng kia đi tới nói: “Con mèo của cô không tệ đâu, tặng tôi đi!”
“Không được!” Tôi đưa tay ra ôm con mèo trắng kia.
Chuyện hài, tuy nói tôi với nó không thân thiết gì nhưng cũng coi như có linh tính, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì vứt nó ra vẫn có chút tác dụng.
Khi tôi vừa vươn tay ra thì đôi mắt con mèo trắng thoáng hiện lên tia sáng màu lục, rồi nhảy vào lòng Tào Quốc Khánh, quay cái mông mèo sang phía tôi.
“Ha ha!” Tào Quốc Khánh cười to với tôi, vuốt lông mèo bảo: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không hầm nó đâu!”
“Meo!” Con mèo trắng kêu lên một tiếng mềm mại, rúc vào lồng ngực Tào Quốc Khánh, vẫn kiên trì quay cái mông mèo về phía tôi.
“Đi thôi!” Trường Sinh liếc nhìn con mèo trắng kia rồi kéo tay tôi nói: “Xe sắp nổ máy rồi!”
“Nhưng mà!” Tôi vừa quay đầu lại thì thấy những đường vân màu đen lan một nửa ra khắp người Trường Sinh, dù là chưa phải trạng thái hoàn thiện nhưng cánh tay lộ ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3540273/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.