Lòng tôi mãnh liệt tự mắng mình hồ đồ, chỉ mới nghĩ đến đến Nguỵ Yến là linh thể mà bọn họ không thể nào nhìn thấy được, nhưng cũng quên mất cô ta là một linh thể, sao có thể chạm vào lá bùa cơ chứ.
“Xì!” Ngụy Yến đau đến mức mặt mũi đều nhăn nhó, hai mắt quỷ nước mắt lưng tròng nhưng cũng cố sức rút vài lá bùa kia ra nhanh chóng nhét vào trong tay tôi, lập tức bước sang một bên thổi hơi vào tay mình.
Tôi cũng không kịp nói cho cô ta biết rằng bây giờ cô ta linh thể, thổi hơi vào bàn tay bị thương thì có tác dụng gì chứ!
Tôi dùng ngón tay bóp lá bùa một cái, lập tức niệm chú.
“Ầm!” Mấy lá Thần Hoả phù thoáng cái sáng lên từ trên người tôi.
“Xèo! Xèo!”
Sau mấy tiếng xèo xèo vang lên, mấy dây leo kia bị lửa đốt cháy, hoảng sợ tới mức nhanh chóng chuyển động ra khỏi người tôi.
“Còn có thể sử dụng Thần Hoả phù?” Người đàn ông không có mũi đang ngồi xổm nhìn Trường Sinh, chợt ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhanh chóng đứng dậy muốn chạy về phía tôi.
“Chiêu!” Toàn bộ trên quần áo của tôi đều là lửa, làn da đã truyền đến cảm giác bỏng, nhưng tôi cũng không dám đưa tay phủi đi, lại trực tiếp móc thêm vài tờ Thần Hoả phù từ trong túi quần đánh về phía lão đạo Diêu và tiểu Ngô cũng đang bị bao thành bánh chưng.
“Con bé chết tiệt!” Người đàn ông không có mũi thấy tôi hành động như thế này, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3540267/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.