Tôi sững sờ nhìn Liễu oa tử trong mắt không có một chút thần thái nào lúc lâu, cái tay đang kéo tai cậu ta không biết nên buông ra như thế nào, cuối cùng chỉ đành bất lực thả cậu ta ra.
Trường Sinh và đạo trưởng Diêu lúc này cũng nhìn ra cách thức, vội vàng đứng sang bên cạnh cùng nhìn cậu ta với tôi. Mặc dù tiểu Ngô hay nói lời châm chọc nhưng lúc này anh ta cũng biết chuyện này rất kỳ dị nên đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Cả buổi sáng, chúng tôi ngồi ở trong phòng chính của nhà nó, nhìn Liễu oa tử cắt rau lợn, sau đó nấu lên, cho lợn ăn, rồi quét sàn và nhà lau đồ đạc, sau đó cho gà bị ở sau nhà ăn, rồi lại nấu cơm trưa, trải giường chiếu cho chúng tôi các kiểu…
Làm một loạt việc này cũng được gọi là trôi chảy.
Đến giữa trưa có mấy người tới tìm tiểu Ngô, cậu ta còn khéo léo rót nước cho bọn họ.
Nhưng từ đầu đến cuối, bất kể người khác có làm gì cậu ta, cậu ta cũng không nói lấy một lời, hơn nữa chỉ cần phát ra một âm thanh thôi là sợ hãi đến nhảy dựng lên.
Tôi nhìn mèo trắng sắp nuốt luôn cái bát, thật sự không ngờ rằng chúng tôi lại bẽ mặt chỉ vì một con mèo thàm ăn, tôi ném con mèo trắng lên người của đạo trưởng Diêu, đi thẳng vào căn phòng bên trái đã được trải giường để ngủ, nhìn một đứa trẻ làm việc nhà thật sự rất vô nghĩa, cả đêm hôm qua tôi đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3540264/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.