Sau khi tôi bị va trúng, Trường Sinh vội vàng kéo tôi dậy, kiểm tra tôi thật kỹ rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là bị đâm đỏ một xíu thôi!”
Tôi đột nhiên chảy nước mắt do quá đau, nói là đâm một chút nhưng thực sự lại đâm rất mạnh.
“Mày có biết lái xe không hả?? Mày có lái được không vậy!!”
Trước khi kịp xoa cái mũi, tôi đã nghe thấy một vài âm thanh trầm đục từ bên ngoài, sau đó là tiếng la hét chói tai.
Lão đạo Diêu kéo cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Còn đến đó sớm hơn chút được nữa sao? Không ngờ lại còn gặp phải chuyện như này!”
Tôi đau đến mức thở hổn hển, Trường Sinh vừa giận vừa buồn cười xoa xoa mũi của tôi: “Ai bảo cô lại vội vàng như vậy chứ, đã ngồi lên xe còn muốn trừng mắt nhìn người ta!”
Tôi bất lực trợn mắt, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, lấy tay cậu ra đẩy cửa xe rồi bước ra ngoài đi hóng trò vui.
Thấy phía trước đã rối loạn cả lên, tôi tò mò chạy tới xem thử.
Ở giữa con đường phía trước, có một người phụ nữ tóc dài mặc áo phông màu xanh nước biển, toàn thân bê bết máu, đằng sau đó là một chiếc taxi cũ màu vàng, cách cô ấy khoảng hơn mười mét.
Bên lề đường có một người đàn ông quay lưng lại với tôi đang kéo lấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám mang vẻ mặt kinh hoảng và hỏi chuyện, hắn ta chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3540259/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.