Mắt thấy nữ quỷ cứ như vậy biến mất trong nháy mắt trước mặt chúng tôi, tôi cùng Trường Sinh đều sửng sốt, vội vàng xoay người xem xét bốn phía gian phòng.
Tôi xoay chuyển các bài vị trong phòng, hy vọng rằng nữ quỷ làm phiền tôi sẽ chui ra từ một bài vị khác.
Nhưng chờ tôi đá ngã tất cả bài vị trên mặt đất, nữ quỷ kia cũng không xuất hiện nữa.
“Trương Dương! Trương Dương!” Trường Sinh thấy tôi điên cuồng đá lung tung, gắt gao giữ giữ chặt tôi nói: “Cô đừng như vậy, trước tiên nhìn Nguyên Thần Tịch đã xảy ra tình huống gì rồi nói tiếp!”
Hít sâu một hơi, một tay tôi cầm lấy hộp ngọc đen nhét vào trong ba lô của tôi, thứ này cùng Nguyên Thần Tịch có khả chăng chính là mấu chốt trong chuyện này của Nguyên gia, có lẽ giải pháp của chuyện này đang ở trong thứ này.
Con mẹ nó không phải chỉ là mượn chín cái châm dùng một chút thôi sao, lại đụng phải việc này, thật sự là xui xẻo tám đời mà!
Trong đầu vẫn khắc sâu trải nghiệm cuộc đời của nữ quỷ kia, vô luận là chuyện nào cũng đủ để hóa một con quỷ hóa thành lệ quỷ, nhưng trong mấy trăm năm nay cô ấy vẫn như cũ duy trì một phần lòng yêu con, vậy oán khí kia của cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Sao có thể giống như quan tài đá kia, hút toàn bộ oán khí?
Còn có còn có con mắt được vẽ trên cửa sổ ở Nguyên gia, chẳng lẽ là dùng để nuốt sát khí?
“Tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3343008/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.