Khi cái rương vừa mở ra, tôi liếc mắt nhìn một cái thì thấy bên trong rương to kia là những tấm bài vị xếp chồng lên nhau, nhìn tấm bài vị được sơn mài ở trên cùng, ít nhất cũng phải năm sáu trăm tuổi rồi. Cái tên Nguyên Thần Tịch này vậy mà lấy toàn bộ bài vị của tổ tiên ra đây!
Trường Sinh đứng ở một bên nhìn cũng sửng sốt, vừa định hé miệng, liền bị Nguyên Thần Tịch lạnh mặt quát: “Lại giúp đỡ đi! Không phải cậu nói muốn lấy nó sao!”
Vết thương trên tay của Trường Sinh còn chưa tốt lên, tôi lại muốn sớm rời khỏi cái Nguyên trạch cổ quái này, chỉ đành phải đi giúp cái tên cháu trai bất hiếu kia, dám lấy bài vị của tổ tiên ra hết.
Sau khi chuyển đồ lên xe, Nguyên Thần Tịch khởi động chiếc xe benz lớn của mình, sau đó quay đầu nhìn chúng tôi và hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trường Sinh và tôi đều sửng sốt trước câu hỏi này, cuối cùng cảm thấy thật sự không có nơi nào phù hợp để nghiên cứu những đồ vật kỳ lạ này.
Ngân châm thì còn ổn, chứ cái gọi là vảy rồng kia khi lấy ra khỏi tráp ngọc đen thì sẽ phát ra ánh sáng chói mắt, mà những cái tấm bài vị đó lại càng không thích hợp để lấy ra trước mặt người khác.
Cuối cùng chỉ có một nơi tương đối an toàn, đó là nhà của tôi thôi!
Xe chạy đến vịnh Du Thụ, rõ ràng là Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3343001/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.