“Đi thôi, ông tôi gọi chúng ta vào kìa!” Tay Nguyên Thần Tịch tăng thêm lực, gần như muốn kéo tôi ngã xuống đất, anh ta nhấc chân bắt đầu bước về phía trong.
Lúc này tôi và Trường Sinh đều ngây ra nhìn ông lão còng nửa người kia, chẳng ai phát hiện có gì không đúng cả nhưng luôn có cảm giác rất quái lạ, còn quái lạ ở đâu thì chẳng nói được.
“Két!” Chúng tôi vừa bước vào cánh cửa liền nặng nề đóng lại.
Trong lòng tôi rất kinh ngạc, không hiểu nổi cái cửa này.
Tôi luôn nghĩ cửa mở là do ông lão còng nửa người này mở cho chúng tôi nhưng ông ấy đứng xa như vậy thì là ai mở cửa?
Vội quay người đi xem cái cửa đã đóng kia lại phát hiện sau cánh cửa cái gì cũng không có!
Chỉ trong chốc lát tôi đã bị doạ đến lạnh sống lưng. Các kiểu như linh hồn thây ma gì đó tôi đều không sợ, chỉ sợ đến một nơi như trường y rồi lại tìm không thấy hướng Bắc, như vậy mới phiền toái.
Trường Sinh cũng nhìn nhìn về phía sau, làm vẻ mặt không cần căng thẳng với tôi rồi kéo tay tôi cùng đi vào.
Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh và tôi ba người như sinh ba dính liền vậy, dắt nhau cùng đi mười mấy bước mới đến chỗ ông lão trước mặt.
Lúc nãy nhìn xa nên chưa phát hiện, bây giờ lại gần mũi tôi mới ngửi thấy một mùi gì đó kì lạ, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3342998/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.