Nhìn những linh hồn kỳ lạ kia, tôi đột nhiên rất đồng tình với Tĩnh Trần bị vây ở chính giữa, nhưng hình như cậu ta cũng không có cảm giác gì, ngay cả đôi chân vốn run rẩy lúc ở tầng dưới cũng không run nữa, trên mặt toàn là vẻ đờ đẫn.
Trường Sinh giữ chặt tôi, dùng sức lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng nên ra tay nhanh như vậy, mục tiêu của chúng tôi còn chưa xuất hiện.
Tôi nặng nề nghe trái tim đang đập từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực, nín thở chờ Tĩnh Trần ra tay tự sát.
Đám thi thể này mặt đeo **, vươn tay về phía Tĩnh Trần, mà linh hồn lại vẫn xoay chuyển quanh hắn.
Tôi không nghe được đám linh hồn đang lẩm bẩm cái gì, nhưng từ biểu cảm của Tĩnh Trần cũng có thể thấy được, tiếng nói kia có tác dụng trấn an tương đối lớn với hắn.
Dần dần, sắc mặt Tĩnh Trần nặng nề đi về phía bể formalin sau tấm vải, mà những thi thể kia đi phía trước từ từ dẫn dắt hắn, giống như linh mục dẫn dắt một tín đồ hành hương.
Không nhịn được tiến lên hai bước, Trường Sinh vẫn giữ chặt tôi, lực tay mạnh hơn vài phần.
Tôi vừa quay đầu lại nhìn cậu thì nghe thấy một tiếng “tùm”, Tĩnh Trần đã nhảy xuống bể formalin.
Lần này ngay cả Trường Sinh cũng không biết sẽ thế này, sững sờ định buông tay tôi ra, nhưng vẻ mặt đột nhiên tức giận, tay thì vẫn kéo chặt lấy tôi.
Đau đến mức tôi hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3342991/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.