Chương trước
Chương sau
Lão Miêu cũng khinh thường Viên Uy, nhưng đợi sau khi ông ta nghĩ thông suốt như tôi, vẻ mặt cũng cả kinh, vội hỏi Viên Uy xem có chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt Viên Uy đau khổ như mật đắng(*),cười khổ rồi kể lại chuyện một cách ngắn gọn.

(*) Tác giả chơi chữ, khổ trong tiếng trung cũng có nghĩa là đắng.

Sau khi tôi mở mặt nạ và lấy nó ra, người của bọn họ đã đặt nó vào ba lớp kính chống đạn hút chân không, đồng thời mời chuyên gia từ từ nghiên cứu đồ văn trên đó.

Nhưng kỳ lạ là, phàm là người nhìn chằm chằm mặt nạ kia trong thời gian dài, trên người sẽ mọc ra con mắt kì dị.

Kinh khủng hơn là, các chuyên gia nghiên cứu đồ văn trên mặt nạ không lâu sau đó đã phát điên, và trước khi phát điên thì có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ mỗi đêm.

Tôi vừa nghe anh ta nói đến đây, hai mắt giật giật, tình huống của bọn họ không khác tôi lắm, vậy sau này tôi cũng sẽ phát điên sao?

Quả nhiên Viên Uy cũng nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới quay đầu nói tiếp. Vì nhân viên nghiên cứu nhiều lần gặp chuyện không may, hơn nữa cũng không có tiến triển rõ ràng, nên việc này đã bị tạm ngưng rồi.

Nhưng mấy ngày trước, nhân viên trông coi chết đứng ở cửa, trước khi chết còn mỉm cười, sau đó thì cái mặt nạ kia đi ra từ ba lớp kính chống đạn chân không.

“Trong màn hình có thể thấy rõ, cái mặt nạ kia đã tự xuyên qua từng lớp kính chống đạn, hơn nữa nó còn biết rõ vị trí giám sát, còn nhìn camera giám sát qua hai cái lỗ mắt trên mặt nạ.” Viên Uy cắn răng, căm hận nói.

“Mấy người đúng là vô dụng, người ta rõ ràng muốn nói cho mấy người biết, không phải người ta không chạy được, mà là không muốn chạy! Mấy người quả nhiên là đám ăn cơm mềm!” Sư thúc há miệng cười ha ha với Viên Uy.

“Cậu có chắc là không phải nó vô tình chuyển mắt tới camera theo dõi chứ?” Sư phụ nghiêm mặt hỏi.

Viên Uy lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Chúng tôi đã chuyên nghiên cứu rất nhiều biểu cảm, cái mặt nạ kia rõ ràng là có biểu cảm khiêu khích, hơn nữa nó còn dừng lại một lúc, rồi mới mọc chân từ dưới mặt nạ rồi chạy.”

Tôi nghe vậy thì buồn cười, chuyện này nghĩ thế nào cũng giống một trò đùa.

Đầu tiên là một cơ quan nhà nước dùng kính chống đạn trông giữ một cái mặt nạ mang theo tôn giáo thần bí thì không nói, còn để cái mặt nạ đó chạy dưới sự theo dõi giám sát?

Mọc chân chạy rồi thì chạy đi đi, anh sớm sẽ tìm lại, nhưng anh còn bị một cái mặt nạ khinh bỉ?

Khinh bỉ thì trong lòng chúng tôi cũng hiểu được, anh còn tìm chuyên gia biểu cảm gì đó để chuyên nghiên cứu một cái mặt nạ có thể chạy ra khỏi lớp kính chống đạn?

Lỡ mà biểu cảm, cách biểu đạt cảm xúc của người ta không giống con người, vậy không phải vô ích sao!

Trường Sinh thấy tôi cười mà như không cười nhìn Viên Uy, vội kéo tôi một cái: “Có lẽ chuyện này liên quan đến quan tài đá ở sau núi.”

Giọng Trường Sinh không lớn, nhưng trong phòng bệnh yên lặng này lại như tiếng sấm.

Tôi vội hỏi anh ta cái mặt nạ này chạy ra khi nào.

“Ba ngày trước. Chuyện mấy người tìm thấy quan tài mới là hôm nay, tôi đoán không có liên quan nhiều đến chuyện này.” Viên Uy rất chắc chắn, nói.

Tôi nghĩ cũng đúng, không phải chúng tôi vừa đào quan tài kia từ trong cơ thể ghê tởm của địa long ra sao?

“Nếu mấy người xác định là ba ngày trước, vậy thì không tránh khỏi có liên quan đến phía sau núi kia!” Sư phụ nghiêm mặt, nhìn tôi nói: “Dương muội tử phá Tích Oán vào ba ngày trước, Tích Oán Địa bị phá, Tàng Âm Địa ở sau núi không còn oán khí để hấp thụ, coi như là phá phong thuỷ, cho nên có lẽ bởi vậy mà cái mặt nạ kia mới chạy ra.”

“Không thể nào, nó bị niêm phong trong kính chống đạn chân không, lại cách xa mấy ngàn dặm, sao có thể có liên quan với một người đã chết ở Hoài Hoá từ hai mươi mấy năm!” Viên Uy bày tỏ.



Nhưng chúng tôi đã sớm điều tra chuyện chúng tôi phát hiện ở đây, lắc đầu và giải thích.

Có thể loại người như Viên Uy không tin chuyện này, nhưng vừa nghe sư phụ nói, tôi đã biết nhất định là đúng.

Khi mặt nạ đeo quan tài được đào ra, có vô số thi cốt, nhưng linh hồn lại không có oán khí. Mà giáo viên nữ trong trung đội bị giết và băm xác, cùng với Nhã Thanh luôn lặp lại khoảnh khắc tử vong vốn phải có oán khí rất nặng mới đúng, nhưng oán khí của hai người đó lại không thấy tăm hơi.

Từ đó có thể thấy được, hai cỗ quan tài đá này chắc chắn có sự liên hệ.

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mở quan tài đi!” Chỉ cần trong đầu tôi nghĩ đến tiếng gọi kỳ quái kia thì liền thấy căng thẳng.

Nhưng Trường Sinh đã nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói với tôi: “Không thể mở quan tài kia!”

“Anh không hiểu!” Tôi liếc cậu một cái, trong lòng rất ngứa ngáy.

Cái cảm giác quen thuộc này giống như từ khi bắt đầu có mạch máu, nghe được tiếng gọi kia, ai cũng không nỡ kháng cự.

“Cô có thể nghe được, tôi cũng có thể nghe được!” Trường Sinh trừng mắt nhìn tôi một cái, nghiêm túc nói: “Cấm chế trên mắt cô, là bị thứ này mở ra!”

“Dù sao cũng đã mở ra rồi!” Lòng tôi chỉ thấy phiền toái, nhìn sư phụ, nói: “Trong lòng mọi người đều biết mắt của con có cấm chế, sư phụ người không thể nói cho con biết là vì sao ư? Con có thể thấy những thứ không tốt sao?”

“Dương muội tử!” Sư thúc hét tôi một tiếng, trừng mắt nhìn tôi rồi nói: “Chờ con lớn hơn một chút!”

“Con đủ lớn —“ Nhìn khuôn mặt như bị thương của sư phụ, lòng tôi yếu ớt tức giận, cúi đầu nhẹ giọng đáp.

“Con lại đây!” Sư phụ đang bệnh nặng vẫy tay với tôi, khẽ cười: “Chờ con tròn 18 tuổi, chúng ta sẽ nói cho con biết tất cả được không?”

“Thật sao?” Tôi thầm tính toán, 18 tuổi chỉ cần thêm 6 năm nữa, dù sao cũng qua được mấy năm rồi, tôi không sợ thêm mấy năm nữa.

“Xin Hắc tiên sinh đặt lại cấm chế cho Trương Dương!” Trường Sinh đột nhiên tiến lên nói với sư phụ.

Tôi khó hiểu xoay người nhìn cậu, cổ trùng trên người cậu tôi còn chưa hỏi, bây giờ cậu lại muốn sư phụ lập cấm chế cho tôi, đây là chuyện gì chứ?

Mặt sư phụ cũng trầm xuống, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Trương Dương là đồ đệ của tôi, không cần La tiên sinh quan tâm! Cổ thuật bây giờ của La tiên sinh đã đại thành, Hắc Xà Cổ bản mệnh cũng lớn bằng thân mình rồi, chỉ sợ không bao lâu nữa, La tiên sinh(*) không cần dựa vào việc tá thọ mà sống nữa phải không?”

(*) chỗ này trong raw là Hắc tiên sinh mà không đúng ngữ cảnh nên mình nghĩ tác giả nhầm, r tự sửa.

Lòng tôi phát lạnh, hai mắt nhìn Trường Sinh chằm chằm, hắc khí trên người cậu ngoại trừ vảy của Hắc Xà ra, quả nhiên còn có hắc tuyến từ bên ngoài đưa tới.

Khi nãy ở bãi đất trống sau núi, lực chú ý của tôi đều bị cổ trùng trên người cậu hấp dẫn, cũng không nghĩ đến phương diện tá thọ của cậu.

“Anh? Còn đang tá thọ? Tự mình làm sao?” Trái tim tôi lập tức chìm xuống đáy cốc.

Mượn thọ, nuôi cổ, đắp người giấy.

Những bí thuật này không giống với việc chúng tôi lấy máu làm bùa chú, cho dù làm việc gì trong ba việc kia, cũng là chuyện cực kỳ tổn hại âm đức, người dùng những phương pháp này không có mấy ai có thể chết yên lành.

Trường Sinh một thân suýt chết trẻ, lại làm cả ba phần, đây là chuẩn bị đốt sạch thọ muôn đời sao?

Bị tôi hỏi, Trường Sinh chỉ cúi thấp đầu, không nói lời nào, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.



Lúc này lão Miêu cũng không vui, kéo tôi ra phía sau rồi nói: “Muội tử cô thật sự chẳng biết tốt xấu, nếu không có Trường Sinh, cô đã mất mạng rồi! Cô cho rằng Thụ Cổ dễ giải như vậy sao? Lão gia hoả Tương Tây vốn đặc biệt ra tay vì cô, cô cho rằng Hắc Hạt Tử giải được sao?”

Vốn tôi rất ghét chuyện ông ta lôi kéo tôi, nhưng nghe ông ta nói lại sửng sốt.

Lão gia hoả Tương Tây kia đặc biệt ra tay vì tôi? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

“Đủ rồi!” Sư phụ hét lớn một tiếng, chỉ vào cửa nói: “Ông mang Trường Sinh và Viên Uy đi xử lý quan tài đá đi, Trương Dương ở lại!”

“Con muốn đi!” Tôi chưa bao giờ thấy sư phụ nghiêm khắc như vậy, ông ấy vẫn luôn là một người tốt cái gì cũng không màng, nhưng lúc này lại giận dữ với tôi.

“Ở lại!” Sư phụ thấp giọng quát tôi, tiếp tục nói: “Đinh Lương cũng đi, xử lý xong việc này thì trở về!”

“Hắc Hạt Tử, ông cũng quá…” Lão Miêu bị sư phụ làm cho chấn động, ngượng ngập rút tẩu thuốc, không phục muốn nói gì đó.

Sư phụ xoay ngoắt đầu lại, thấp giọng cười: “Nếu không chúng ta hành động thực tế đi? Ông cho rằng dựa vào Hắc Xà Cổ mượn vài năm thọ mệnh để nuôi dưỡng của La Trường Sinh là có thể đánh được tôi?”

Vẻ mặt lão Miêu trầm xuống, kéo Trường Sinh với vẻ mặt nghi hoặc đi ra ngoài, vừa đi vừa la hét: “Tấm vải đỏ che trời của Ngọc Hoàng cung kia thuộc về tôi!”

“Vô Lượng Đạo Tôn! Ngọc Hoàng cung đã tặng tấm vải che trời đó cho Trương Dương tiểu tiên sinh, Miêu lão tiên sinh tranh đồ với tiểu bối có vẻ không tốt lắm nhỉ?” Lão Miêu đẩy cửa ra, đạo sĩ tạp mao Viên Sĩ Bình đang khẽ cười, đứng ở ngoài cửa.

Từ lúc lão đạo Diêu bảo tôi đến Ngọc Hoàng cung nhiều hơn, tôi cũng đi không ít lần, nhưng chưa từng gặp Viên Sĩ Bình, nghe nói anh ta vẫn luôn bế quan, vậy mà bây giờ lại bị Viên Uy đào ra.

“Đạo trưởng Vieen!” Nhìn con hàng mặt mày trắng nõn này, tôi bỗng mất bình tĩnh, dù sao người ta cũng từng đưa bảo bối cho tôi.

Vừa thấy Viên Sĩ Bình, lão Miêu đành phải thu hồi suy nghĩ lấy vải che trời lại, lẩm bẩm vài câu rồi đi về phía sau núi.

Trường Sinh thì thâm sâu nhìn tôi, giống như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ đành mím môi, đi về phía sau núi với lão Miêu.

Cuối cùng ngay cả sư thúc bị thương do súng bắn cũng trầm mặc bỏ đi, làm một biểu cảm “tự cầu nhiều phúc” với tôi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và sư phụ đang kìm nén cơn giận, tôi lớn chừng này chưa từng sợ ông, nhưng bây giờ tim cũng đập hơi nhanh.

Cúi đầu vuốt ve bộ lông của con mèo trắng một lúc lâu, tôi đứng đến mức tê chân, chỉ đành yếu ớt gọi: “Sư phụ…”

“Sau khi trở về, trong cái rương đen ở nhà ta, có một quyển “Bí quyết châm cứu”, xem xong quyển sách này, ta lại dạy con Cửu Châm Toả Hồn thuật, con sẽ biết chuyện về đôi mắt của mình!” Sư phụ không đợi tôi mở miệng, nói từng câu từng chữ rõ ràng.

Tôi vừa nghe ông muốn dùng cả loại chuyện này để giảng dạy, chỉ đành rầu rĩ nói: “Phải học bao lâu ạ?”

“Vài năm!” Sư phụ không muốn để ý tới tôi, kéo chăn lên đắp rồi ngủ.

Lần này tôi bị bơ ở một bên, sau khi xác nhận ông ấy đã ngủ thiếp đi, mới tìm Âm Long ở trong ngăn kéo ra đặt lên cổ, cho đến khi sư thúc chìm vào giấc ngủ.

Chờ tôi tỉnh lại, mấy người Trường Sinh đã trở về, nhưng không thấy Viên Uy đâu, sư thúc nói Viên Uy đã sắp xếp người kéo cái quan tài nhỏ đi, hơn nữa vốn không có ý định mở ra.

Tôi thấy sư phụ như thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất khó hiểu.

Nhưng lúc này Viên Sĩ Bình đưa vải che trời cho tôi, nói: “Trương tiểu tiên sinh, lần này bần đạo đến đây là muốn mượn pháp nhãn của Trương tiểu tiên sinh dùng một chút, nên muốn mời Trương tiểu tiên sinh giúp đỡ, không biết ý của Hắc tiên sinh và tiểu tiên sinh thế nào?”

Tôi nghe Viên Sĩ Bình nói năng uyển chuyển, tay lại đưa vải đỏ che trời, nhất thời thấy khó xử. Đôi mắt của tôi bây giờ là một vấn đề lớn, có vô số người hâm mộ, như thể có rất nhiều chuyện liên quan đến đôi mắt của tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.