Chương trước
Chương sau
“Xì!” Âm Long ở trên cổ tôi mãnh liệt xì lên một tiếng, vảy rắn giương lên phóng ra ngoài, theo cơ thể nó bày ra ngay giữa không trung, đuôi rắn cuộn một cái đã quấn lấy nữ quỷ.

“Khụ! Khụ!” Tôi vội vàng ho mạnh hai tiếng, trong cổ họng đau rát như là có khối băng cắm vào.

Sau khi nghẹn đến mức mặt tái xanh, tôi ho mạnh ra một cục gì đó, tôi nheo mắt liếc nhìn, chỉ thấy cục kia toàn là băng vụn xen với máu loãng đỏ tươi, cổ họng lại đau rát, bên trong miệng cũng có cảm giác ngai ngái.

Lập tức trong lồng ngực như có lửa đốt, tôi lôi giấy vàng ra, lấy tay nhấp chút máu trong miệng, lặng lòng tĩnh tâm vun vút vẽ thêm hai lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù.

Khi hai lá bùa này được vẽ xong, tôi gần như không đứng dậy nổi, mạnh mẽ nghiến răng niệm chú. Tôi ra hiệu cho Âm Long quay về, tôi mặc kệ ả quỷ này có lai lịch gì nhưng trước hết ba lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù thẳng tắp lao ra chào đón ả.

“Ôi!” Giọng nói của nữ quỷ trắng muốt kia còn chưa kịp cất lên, ả đã bị mấy tia sét đánh trúng, sau đó là từng đợt sấm sét không ngừng đánh về nơi ả vừa đứng.

“Xì!” Con hàng Âm Long này cũng sợ run, trườn từ cổ xuống bên hông tôi nhanh như chớp. Nó quấn chặt lấy eo của tôi, siết tôi đến mức suýt thì không thở nổi.

“Trương Dương!” Thượng tá cuối cùng cũng bò từ dưới đất lên, vừa nãy sau khi bị Âm Long hôn bằng lưỡi, những những thứ nhỏ màu trắng kia không còn dám tấn công làn da của bọn họ nữa.

Tôi đang cẩn thận che chở Âm Long ở bên hông mình thì thấy thượng tá há hốc miệng nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ khó tin, hai mắt trợn tròn, còn mấy anh lính phía sau anh ta thì nhìn tôi cứ như nhìn thấy ma.

“Ầm!”

Rốt cuộc, tiếng sấm cuối cùng đã vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, kể cả bức tượng đổ ở bên cạnh cũng bị sét đánh vỡ ra thành từng mảnh.

“Trương Dương? Chuyện này?” Đại tá vội vàng bước đến liếc qua bức tượng, rõ ràng cơ mặt anh ta giật giật hai cái nhưng nhìn thấy cái hố to kia thì không dám nói gì, chỉ vuốt mặt lắc đầu.

Tôi choáng vô cùng, cổ họng vừa bỏng rát lại đau nhức, khàn giọng bảo anh ta đi xem xem có ai bị nhiễm những vật thể trắng như tuyết đó không, lúc này tôi mới lê chân bước đến chỗ cái bọc nhựa to kia.

Xăng đã làm cháy sém phần trên của chiếc bọc, bây giờ tất cả những thứ ở bên trong đã lộ ra ngoài, chỉ là không còn tỏa ra khí lạnh nữa.

Dựa vào kinh nghiệm làm người giấy theo lão già Miêu, chỉ cần liếc mắt một cái tôi đã biết được chúng đều là những mảnh xác người sau khi bị chặt ra, hơn nữa trong đó còn có một mảng lớn tóc đen lẫn tóc bạc, từ nữ quỷ kia thấy được người bị chặt xác chắc chắn là phụ nữ.

Nhưng đây là quân đội, có phụ nữ chẳng phải rất kỳ lạ sao? Làm sao có thể chôn một người phụ nữ đã bị chặt xác xuống dưới bức tượng đài kiêu ngạo của trung đội đây?

Tôi thầm thở dài trong lòng, nếu như nữ quỷ kia không hại người vô cớ, tôi còn có thể giúp ả tìm ra nguyên nhân, siêu độ cho ả. Bây giờ ả đã bị đánh đến hồn phi phách tán, tìm ra sự thật cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thượng tá cũng đi theo xem xét, anh ta vội vàng che miệng, quay sang bên cạnh nôn.

Con hàng Âm Long này thò đầu rắn ra khỏi cổ áo, xoay lòng vòng rồi lập tức rụt về, vờn quanh cổ tôi.

Tôi búng nó một cái, trong hai tháng này nó béo lên kha khá, lại còn chơi được thần thông hóa lớn hóa nhỏ, chắc chắn là gần đây được ăn lắm đồ ngon ấy mà.

Tôi cũng không muốn hỏi về chuyện của nữ quỷ kia, dù sao kết quả đã như vậy rồi, cứ coi như là tùy duyên đi, tôi đỡ phải nghĩ nhiều.

Nhưng khi vài người khác chạy đến, vẻ mặt của thượng tá trở nên rất bối rối, quả nhiên vẫn bị trúng chiêu khác.

Tôi chỉ đành dùng đến Âm Long, thứ duy nhất có thể sử dụng hiện nay, tôi để nó liếm qua từng người bị trúng chiêu. Trong đó có một người bị rất nghiêm trọng, khi Âm Long đưa cái lưỡi chẻ về phía anh ta, anh ta sợ hãi đến mức ngất đi, điều này khiến Âm Long thấy hơi buồn, nó co người lại không chịu liếm.

Sau khi tôi quát to một tiếng, cái thứ này mới khó khăn liếm từng người bị trúng chiêu một.

Lúc này cuối cùng cũng xong việc, nhưng tôi còn chưa kịp thở một hơi thì Âm Long đã vặn vẹo thân rắn thè lưỡi ra với tôi rồi trườn ra phía sau núi.



Sau khi vào trại hè, tôi sợ bị các bạn học nhìn thấy nên thả nó đi, không ngờ thứ này lại không có nhà về, tôi tiến lên hai bước kéo nó lại, đặt lên trên cổ.

Đồng chí thượng tá thấy một cô gái nhỏ phóng khoáng như thế, sắc mặt lại tái đi, há miệng một lúc lâu mới lâu mới thốt nên lời: “Thứ kia là?”

“Một nữ quỷ mang oán khí mà thôi, chẳng lẽ các người không biết? Rõ ràng bị chặt xác sau khi chết cóng, nếu không oán khi đâu có nặng đến vậy!” Tôi trợn mắt nhìn thượng tá kia, nghĩ lại thì thấy nữ quỷ kia cũng rất thảm, đúng như lời ả nói.

Vừa bị lạnh lẽo, vừa bị chặt xác, bị chôn cất trong túi nhựa, còn bị bức tượng đè lên, đúng là quá nham hiểm, tôi nghĩ đó là một loại cổ hoặc là một loại ám chiêu nào đó.

Nghĩ đến đây, tôi sững sờ trong giây lát, trong đầu đột nhiên nhớ đến một trận pháp mà sư phụ từng nói đến, nó có tên là “Tích Oán Tàng Âm”.

Lúc ấy tôi chỉ lơ đãng nghe qua thôi, không để ý lắm, chủ yếu bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, mọi người ai cũng muốn kiếm tiền thì ai lại đi làm những việc này?

Nghe nói “Tích Oán Tàng Âm” này là phải tìm một nơi có dương khí rất nặng, chôn một xác chết mang nặng oán khí xuống đó, sau đó thiết lập một mạch dẫn, dẫn âm khí do oán thi kia tích tụ đến một nơi khác để nuôi dưỡng thứ gì đó.

Vì sao lại phải tìm một nơi có dương khí mạnh? Bởi vì chỉ khi dương khí mạnh mới có thể sản sinh âm khí thuần khiết, đây là quy luật tương sinh âm dương trong tự nhiên.

Thượng tá thấy tôi mặt mày tái mét, anh ta vẫy tay với tôi, muốn hỏi tôi điều gì đó. Âm Long trên cổ tôi xì đầu lưỡi với anh ta, nhân lúc tôi không để ý, nó trượt người xuống, bò ra ngọn đồi phía sau của trung đội.

Âm Long thích âm nhất, cơ mà hai tháng nay tôi không quan tâm đến nó lắm, sao nó lại lớn nhanh đến vậy? Chẳng lẽ nó hút âm khí từ nơi tàng âm kia sao?

Tôi vội vàng hét lên với thượng tá: “Mau! Đuổi theo!”

Tôi cũng nhanh chân bước theo nhưng chưa đi được hai bước mắt đã thấy sao vàng năm cánh, hai chân trẹo ngang trẹo dọc, ngã mạnh xuống đất.

Giờ thì hay rồi, mấy anh lính đứng bên cạnh, những người mà coi tôi như thần đồng chỉ vì uy lực của Dẫn Lôi Thiên Cương phù, họ đang há hốc mồm, sững sờ không biết nên cười hay không cười!

Bị ngã một cái quay cuồng, tôi cố gắng đứng lên, biết rằng đây là hiện tượng liên tục tiêu hao quá nhiều tinh huyết trong ngày hôm nay nên tôi cứ thế ngồi thẳng xuống đất nhìn theo phương hướng mà Âm Long trườn đi.

Trong lòng thầm mắng cái thứ này chỉ biết ăn, không có chút nghĩa khí nào, lúc sáng tôi còn chịu lỗ vốn mà dùng một giọt máu để dụ nó về thế mà nó chưa quan tâm gì đến tôi đã vội vàng chuồn đi mất.

“Hay là chúng ta đi theo sau nó đi?” Thượng tá cho rằng tôi đau lòng vì Âm Long chạy mất, anh ta cẩn thận bước lên hỏi tôi.

Cổ họng đau rát, tôi không còn lòng dạ nào để đáp lời, chỉ phẩy tay với anh ta tỏ ý không cần. Tôi ngồi dưới đất thở hổn hển, niệm kinh văn mấy lần xong mới ổn hơn.

“Nhanh!” Từ xa, nhân viên y tế nâng mấy cái cáng lại đây, nhìn thấy tôi là đứa nhỏ nhất ngồi dưới đất nên họ đã đặt tôi lên đó trước.

Thượng tá vốn chỉ cho bọn họ khiêng những anh lính bị thương khác, lúc này nhìn thấy tôi đã nằm lên cáng, kêu tôi xuống cũng không được nên chỉ đành để người ta khiêng tôi đi.

Dù sao cáng cứu thương cũng dễ chịu hơn mặt đất nhiều, tôi cũng yên tâm thoải mái nằm xuống, nhưng trong đầu tôi nhanh chóng vụt qua mấy câu nói của nữ quỷ trước khi ả bị tôi dùng bùa đánh phá, dường như thứ ả căm hận là tất cả mọi người trong trung đội này.

Đằng sau còn có chuyện cũ gì sao? Tôi thật sự hơi hối hận vì đã đánh tan quỷ hồn của ả quá nhanh, nếu không có khi còn hỏi được điều gì đó.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng, tôi đã ngủ thiếp đi trên cáng cứu thương, đúng là ngủ thiếp đi. Ngày hôm nay đã khiến tôi mệt nhừ!

Lúc tôi thức dậy, ngoài trời đã đen kịt.

Trong phòng không có lấy một người.

Cổ họng đau nhức vô cùng, tôi lật chăn bước xuống giường, đang định đi uống chút nước thì cửa bị người khác đẩy ra.

Nhìn người đứng ngoài cửa, tôi lập tức sửng sốt, chỉ thấy sư thúc chống gậy và sư phụ mang vẻ mặt bình tĩnh đang đứng ở cửa.



Sư phụ vẫn đeo chiếc kính râm không rời khỏi mặt ấy, nhưng giờ sắc mặt lại âm trầm như sương, tôi biết chắc chắn sư phụ đang tức giận vì tôi đã xảy ra chuyện, tôi vội vàng tươi cười chào đón ông ấy.

Nhưng sư thúc ở bên cạnh đã trưng ra bộ mặt kiểu chấn động, tay không thì không ra oai được!

“Quỳ xuống!” Còn chưa kịp hiểu ý của sư thúc, tôi đã bị tiếng quát nặng nề của sư phụ làm cho giật mình.

Tôi sững sờ, suy đi nghĩ lại một lúc lâu, ngoại trừ việc hành động thiếu suy nghĩ ra thì hình như lần này tôi không làm sai chuyện gì?

Cho dù làm sai đi nữa, tôi cũng đã cứu vớt lại tình hình rồi mà?

“Quỳ xuống!” Sư phụ liên tục nện cây gây trong tay, lại quát to.

Lần này tôi không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng nhanh chân nhanh tay kéo lấy cái đệm kê lên, quỳ xuống bên chân sư phụ, tôi thò tay ôm chân của ông ấy, ra hiệu tôi đã quỳ xuống rồi.

Hồi còn nhỏ tôi đã dùng chiêu này rất nhiều lần nên nó đã trở thành thói quen.

Sư thúc thấy tôi làm vậy, ông ấy vội vàng xua tay nhưng bị sư phụ đẩy ra.

“Bỏ đệm ra đi, hôm nay vi sư sẽ nói rõ cho con biết thế nào là môn quy!” Sư phụ đá thật mạnh vào ngay cái đệm dưới đầu gối tôi.

Tôi thầm nghĩ hóa ra trước kia người cũng biết, thế mà còn để mặc làm tôi tưởng tôi thông minh lắm.

Quỳ trên nền đất lạnh lẽo, tôi cẩn thận nhìn ngắm sư thúc vô lương, gần đây hình như ông ấy đang bận bịu việc quản lý gia sản, sao lại có thời gian chạy đến khu quân đội nhà người ta chỉ vì chút việc vặt vãnh của tôi nhỉ.

Nhưng sư thúc đã sốt ruột đến đỏ cả mắt rồi, thấy tôi còn nhởn nhơ thì làm vẻ mặt con tự lo cho mình đi rồi quay người ngồi xuống.

Tôi cẩn thận liếc nhìn sư phụ, may mà giọng của tôi bị khàn đúng lúc, vội vàng mở miệng nói với chất giọng khàn khàn: “Sư thúc, đồ nhi sai ở đâu?”

Mặc dù vẻ mặt của sư phụ vẫn luôn âm trầm nhưng ông ấy là một người tốt, chưa bao giờ làm gì tôi cả, trừ việc nhượng bộ ra thì mỗi khi không thể nhịn được nữa, ông ấy sẽ để tôi quỳ một lúc, vẫn được lót đồ dưới gối.

Quả nhiên vừa nghe thấy giọng tôi khàn đến mức này, vẻ mặt của sư phụ cũng thay đổi, rõ ràng tay cầm gậy đã buông lỏng hơn rất nhiều, chỉ đành thở dài nói: “Con lại tìm Viên Uy?”

Vừa nghe, trong lòng tôi đã biết không ổn, lúc ấy để chọc giận thượng tá, tôi chỉ nghĩ đến việc lấy Viên Uy ra để chọc tức anh ta mà quên mất rằng sư phụ đã giao cho văn phản rõ ràng, không được tìm những người có tên trên đó.

“Vâng!” Tôi ngoan ngoãn đáp lời, cổ họng đau rát, vội vàng ho khan vài tiếng nặng nề.

“Sư huynh, huynh xem Dương muội tử đã như vậy rồi, đừng quỳ nữa!” Sư thúc nghe thấy giọng nói của tôi không ổn, ông ấy vội vàng kéo tôi từ dưới đất lên, ấn tôi ngồi xuống, đau lòng nói: “Làm sao thế!”

“Rót nước đi!” Quả nhiên sư phụ vẫn thương tôi, thấy sư thúc nói nhảm thì quát nhẹ một câu.

Uống xong một chén nước ấm, lúc này tôi mới đỡ hơn một chút, tôi hỏi sư phụ tại sao họ lại đến đây.

Hóa ra tên Lữ Lỗi kia bán đứng tôi, lúc đầu sư thúc tò mò không hiểu vì sao tôi muốn tìm Viên Uy, sau khi nghe cuộc điện thoại của Lữ Lỗi, nghe nói tôi xuất hiện nên chẳng cần biết chuyện gì đã lái xe đón sư phụ qua đây.

Tôi tường thuật lại mọi chuyện, nhấn mạnh trọng điểm rằng rất có thể là “Tích Oán Tàng Âm”.

Sư phụ nghe xong thì vẻ mặt cũng thay đổi, cứ hỏi đi hỏi lại tôi rằng liệu có đúng là Âm Long đã thay đổi nhiều đến vậy không.

Vốn tôi cũng không biết nhiều về nguồn gốc của Âm Long, hơn nữa thứ này ngoại trừ việc ăn ra thì nó chẳng có tác dụng gì, lần này thấy nó thể hiện sức mạnh, thân rắn có thể biến lớn được làm tôi còn tưởng trước kia nó giấu nghề giấu tài, nhưng nghe ý của sư phụ thì dường như gần đây Âm Long mới có được cơ duyên này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.