Chương trước
Chương sau
“Làm như vậy thì hồn thể của em sẽ không bị ảnh hưởng!” Trường Sinh nở một nụ cười thật thà, siết chặt tay của tôi nói.

Có thể là tay cậu quá nóng đối với người chỉ còn là một linh thể như tôi, mặt tôi lập tức nóng bừng lên.

Một lát sau, linh thể của Trần Phong và Vương Tiểu Nhĩ đã dần trở nên trong suốt rồi chậm rãi biến mất, nhưng từ đầu đến cuối cả hai người luôn ôm chặt lấy nhau.

“Được rồi!” Mặt tôi còn đang nóng bừng, lại phát hiện sư phụ đang nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Bé Dương mau trở về cơ thể đi, sau này Trường Sinh không được thi triển Tác Hồn Dẫn nữa!”

 

Tôi phát hiện dường như sư phụ đang sợ hãi điều gì đó, tay ông có chút run rẩy, nhưng tôi cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng kêu Trường Sinh thu Tác Hồn Dẫn lại, chậm rãi kéo linh thể cùng sư phụ bay về phía thân thể.

Mặc dù thân xác có hơi cồng kềnh, nhưng cảm giác có thể đưa tay chạm vào mọi thứ vẫn chân thật hơn.

Tôi nhờ cục trương Cao đào thi thể của Trần Phong ở phía dưới rừng cây lên, điều kỳ lạ là thi thể của anh ta không có bất kỳ dấu hiệu phân hủy nào, như thể vừa mới được chôn cất xuống vậy.

Đồng thời cũng được vớt được thi thể của ba sinh viên học viện Hoài Hóa mất tích trong hồ nước bên cạnh khu rừng đó.

Bên phía trường học cũng nhanh chóng phong tỏa tin tức, cũng may hiện tại vẫn đang trong kỳ nghỉ đông, nếu không chỉ riêng bốn thi thể đó cũng đã khiến sinh viên của học viện Hoài Hóa giảm mạnh.

Dưới sự bắt buộc của sư phụ, tôi niệm kinh văn siêu độ cả đêm cho các thi thể đã không còn linh thể này, trong lòng lại nghĩ đến “hắn” mà Trần Phong và Vương Tiểu Nhĩ đã đề cập đến.

Trần Phong nói có người đã hứa hẹn với anh ta rằng chỉ cần anh ta hấp thụ đủ linh thể là có thể sống lại được, nhưng sự thật là người đó đã hồn ma của anh ta để làm ma cọp vồ để hấp thụ oán khí của linh thể.

Mà Vương Tiểu Nhĩ thậm chí còn nghe theo lời của “hắn”, sau khi chết vì tai nạn xe cộ, cô ấy đã cố gắng hết sức tạo ra những vụ tai nạn xe hơi để đáp ứng nhu cầu cho Trần Phong.

Rốt cuộc thì “hắn” đó là người hay quỷ?

Nếu là người, vậy người đó không thể hấp thu oán khí của linh thể để tăng thêm đạo hạnh sao? Nếu đó là một con ma, thì làm sao hắn tìm thấy thi thể của Trần Phong và chôn anh ta trong rừng?

Người có thể không chế ma cọp vồ? Hoặc là một con ma có thể khiến kẻ khác tự nguyện làm mọi việc cho hắn?

 

Hai khả năng đều khiến lòng người hoảng hốt. Chẳng lẽ mỗi lần tôi có cảm giác tức ngực ở học viện Hoài Hóa, không phải vì Trần Phong hay là Vương Tiểu Nhĩ, mà là vì “hắn” sao?

Tôi cũng đã hỏi sư phụ mấy lần, nhưng sư phụ chỉ gõ đầu tôi nói thuật pháp của tôi quá kém, một khi tách rời thân thể, ngay cả một con ma cọp vồ cũng không đối phó được.

Nói đến ma cọp vồ, thực ra không chỉ loại ma có liên quan đến sự việc mới gọi là ma cọp vồ, mà tất cả những loại ma bị người khác sử dụng đều gọi là ma cọp vồ.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi niệm kinh xong, tôi được sư thúc đón về nhà, nhưng sư phụ và Trường Sinh không ở trong nhà.

Sư thúc chỉ nói lão già Miêu đến tìm sư phụ có việc vì chuyện của Đại Hồng, nhìn thần sắc của ông ấy tôi cũng biết có gì đó không đúng.

Đến buổi tối sư phụ và lão Miêu mới dẫn Trường Sinh trở về, sắc mặt ba người đều rất khó coi, trên người dính đầy bùn đất giống như mới chui ra khỏi hầm ngầm.



Trong vài ngày tới cho dù tôi có làm nũng đến mức nào, hỏi ai đã khống chế Trần Phong và Vương Tiểu Nhĩ, thì sư phụ đều cốc thật mạnh vào đầu của tôi rồi bắt tôi đi luyện tập thuật pháp.

Cuối cùng tôi đành phải bỏ cuộc, may mà trong khoảng thời gian này Trường Sinh vẫn luôn ở bên tôi. Nhưng cậu cứ nắm chặt một tay lại, cho dù tôi có lừa cậu hay dọa cậu sẽ không để ý đến cậu nữa này nọ, thì cậu cũng không chịu mở tay ra cho tôi xem, chuyện này khiến thất vọng rất nhiều.

Trước Tết Nguyên Tiêu, cuối cùng lão già Miêu cũng bước ra khỏi căn phòng máu me đỏ rực đó, còn dẫn theo một cô gái có ngoại hình xinh đẹp như hoa.

Cô gái đó có làn da non nớt như da trẻ con, dáng người vô cùng nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không chân thật, đôi mắt trong veo như nước xuân tháng ba, kiểu vừa trong veo là vừa đượm tình, bất luận là ai nhìn vào đều sẽ khiến cho tâm trí người đó ngây ngẩn.

Trong lòng tôi thầm mắng lão già Miêu đã già rồi còn dẫn theo một người dễ gây chuyện như vậy, đúng là không ngại rắc rối mà.

 

Nhưng khi lão già Miêu hút một hơi tẩu thuốc và nói rằng cô gái này là Đại Hồng, suýt chút nữa tròng mắt của tôi đã rơi ra khỏi hốc mắt.

Lúc này sư thúc vội vàng lau nước miếng, thở dài một hơi nói: “Người đẹp đều nguy hiểm như vậy đó mà!”

Lão Miêu cười khà khà, liếc nhìn sư phụ một cái rồi nói: “Đây là báu vật của Mị tộc, không ngờ người tộc này còn tồn tại, chỉ liếc nhìn thôi đã khiến lão già như tôi xém không kiềm lòng được, cũng không trách được năm đó lão mù Hắc ông bị mù.”

Tôi nghe vậy thì sửng sốt, chẳng lẽ chuyện sư phụ bị mù mắt cũng liên quan đến nơi gọi là Mị tộc đó sao?

Nhưng sư phụ cũng chỉ nặng nề ho một tiếng, rồi bắt đầu đuổi lão già Miêu về.

Nghe những lời này tôi liếc nhìn Trường Sinh một cái, đúng lúc cậu cũng ngẩng lên nhìn tôi, thoáng cái mặt tôi đỏ bừng lên, tôi vội vàng chạy đến lôi kéo sư phụ nói muốn đi ăn bánh nguyên tiêu.

Cũng đúng dịp là ngày mười lăm, sư thúc gọi khách sạn đưa một bàn đồ ăn đến, vừa định bắt đầu ăn, cái tên Chu Tiêu lại xách theo túi lớn túi nhỏ tới đây muốn nịnh nọt mọi người.

Tôi không muốn so đo với tên Chu Tiêu này, tôi đã từng tính bát tự cho hắn rồi, trên niên can có thiên ất quý nhân, mệnh mang phú quý nhưng lại có sát khí. Người có mệnh như vậy đúng ra hắn làm gì thì mệnh phú quý vẫn không thay đổi, nhưng cũng sẽ không thiếu những loại chuyện kỳ lạ.

Mặc dù Chu Tiêu đã có thể nói chuyện, nhưng không ở cùng vợ con trong dịp năm mới. Sau khi đặt đồ đạc xuống, hắn phát cho tôi và Trường Sinh mỗi người một phong bao lì xì lớn, nói đó là cho chúng tôi mua pháo hoa chơi, sau đó lại vội vàng rời đi.

Trường Sinh nhận được bao lì xì tới tay, lão Miêu đã giật lấy, nhét vào trong lòng nói: “Thằng nhóc con không biết xài tiền, lão giúp nhóc cất trước, chờ sau này nhóc cần dùng thì lão lại đưa cho nhóc!”

Tôi sờ sờ vào độ dày của phong bao màu đỏ, ít nhất là một vạn nhân dân tệ đấy! Lão Miêu này nghèo nàn đến mức nào,mà còn phải cướp tiền của trẻ con.

 

Sau Tết Nguyên Tiêu, dường như mọi thứ lại quay trở lại với quỹ đạo của nó. Vì chuyện sau khi dẫn hồn xuất khiếu không dùng được pháp ấn, nên tôi bị sư phụ cằn nhằn gần nửa tháng. Sau đó mỗi ngày đến giờ ngọ lại trộm thiên cơ luyện công, sớm tối ngồi thiền niệm kinh chú, buổi tối còn phải mang theo Âm Long đi đến những nơi có âm khí như bệnh viện hay nghĩa địa dạo một vòng để luyện nhãn lực và sự can đảm.

Tôi cảm thấy không cần luyện sự can đảm nữa, trong một năm nay những thứ kinh khủng mà tôi đã gặp phải còn ít sao.

Vào cuối tháng tháng khi trường học sắp khai giảng, giáo viên Viên đưa hiệu trưởng của trường họ đến trước cửa, nói rằng muốn cảm ơn sư phụ đã đóng góp cho trường học của họ, đặc biệt còn cho tôi một suất học miễn phí và mời tôi đến học ở trường học.

Những ngày đó tôi đang bị sư phụ làm cho sắp phát điên, từ sáng đến tối không phải là ngồi thiền niệm kinh văn thì là học pháp ấn, nghĩ đến cái kiểu nhàn rỗi thảnh thơi trong trường học, thế là tôi thấy rất ghen tị.

Nhưng tôi vẫn khó chịu vì bị người ta kéo đi làm loại chuyện thần hộ mệnh này, nghĩ ngợi có nên để sư phụ tìm một trường học khác cho tôi hay không.

Nhưng sư phụ lại đồng ý ngay tắp lự, khiến tôi chẳng hiểu ra sao cả, nghe nói cái khu mới xây của ngôi trường này là dành cho lớp dưới, sư phụ có biết lúc đào khu mới đó đã đào ra được cái gì không hả? Để cho đồ đệ của mình ở trong cái phòng từ lúc xây dựng tới trang hoàng còn chưa đầy một năm đó, ông yên tâm hả?



Tôi còn chưa kịp mở miệng, ông đã sắp xếp nhiệm vụ cho tôi, mỗi sáng sáu giờ tôi đến trường, phải niệm kinh văn siêu độ xung quanh một trăm lần, buổi chiều tan học lại niệm một trăm lần rồi về nhà ăn cơm.

Sư phụ muốn hành hạ tôi đến chết hả?

Nhưng sau khi cân nhắc lại, hình như ngoại trừ buổi sáng và buổi tối ra, những thời gian khác mình đều có thể nhàn rỗi, vì vậy tôi cũng miễn cưỡng đồng ý.

Chu Tiêu nghe nói tôi sẽ đi học, đặc biệt mua rất nhiều dụng cụ học tập mang đến, còn đặc biệt dẫn theo con trai của hắn đến gặp tôi.

Con trai của tên này lớn hơn tôi hai tuổi, lẽ ra là học lớp hai, hơn nữa còn đang học ở trường tư thục quý tộc. Bây giờ tên Chu Tiêu này lại bắt con trai của hắn là Chu Lượng xuống lớp để học cùng lớp với tôi, cái tâm Tư Mã Chiêu rõ ràng này, đừng nói đến người qua đường, ngay cả đứa trẻ bảy tuổi như tôi cũng nhìn ra được, muốn mời bảo vệ miễn phí chứ gì!

Nhưng con trai hắn có vẻ không hài lòng lắm, còn ra sức trừng mắt nhìn tôi.

Trừng đến mức tôi thấy vui vẻ luôn, loại chuyện học lại này thật sự rất khó chịu, huống chi Chu Lượng này còn cao hơn tôi một cái đầu.

Nhưng từ miệng Chu Tiêu tôi mới biết được, sau những vụ tai nạn xe cộ liên tiếp Học viện Hoài Hóa đã đặc biệt dựng đèn đỏ ở cổng trường, còn vẽ vạch kẻ ô, yêu cầu tất cả các phương tiện phải tuân thủ đèn giao thông và giảm tốc độ.

Tôi cũng muốn hỏi xem còn chuyện gì khác về trường học này không, nhưng lại bị một câu nói bâng quơ của sư phụ chặn luôn những lời tôi muốn hỏi.

Cuộc sống trong trường luôn gió yên sóng lặng, dường như bên phía trường học có sắp xếp đặc biệt cho tôi, bất kể tôi làm gì trong lớp cũng sẽ không có giáo viên nào nhắc đến tôi.

Nhưng cuộc sống hàng ngày của tôi không dễ dàng, Chu Lượng rất thù địch với tôi, mỗi buổi sáng trong bàn học của tôi sẽ có thêm một vài thứ.

Ví dụ như sâu nhỏ, châu chấu chết, chuột này nọ…

Những thứ trẻ con này đã không còn chút lực sát thương nào đối với một người tâm trí đã sớm trưởng thành như tôi. Nhưng điều tôi không ngờ là một ngày nọ, tôi thấy trên bàn học của mình có một người giấy ghi tên tôi, kỳ lạ hơn nữa chính là đầu của người giấy nhỏ kia đã bị người ta dùng dao gọt bút chì nhỏ đóng chặt trên bàn học.

Lúc nhìn thấy nó, ánh mắt tôi sửng sốt, loại chú ngữ linh tinh này rất phổ biến, nhưng hầu hết mọi người đều không coi trọng nó, chẳng qua cũng không có tác dụng gì lớn khi không có ngày tháng năm sinh hoặc tóc và móng tay của người bị nguyền rủa.

Tôi xé người giấy nhỏ đó ra khỏi con dao rồi cắt nó đến mức khó có thể nhìn ra được hình gì nữa, sau đó dùng sức vò mạnh hai lần và ném nó vào thùng rác.

Những mánh lới vặt vãnh chẳng làm tổn hại gì đến tôi, tôi cũng chẳng buồn để ý, tôi chỉ nằm dài trên bàn học chơi trò rắn săn mồi trên điện thoại, thời gian đi học này là khoảng thời gian tôi thư giãn nhất.

Thấy cơ thể con rắn dài ra sau khi ăn hết con này đến con khác, ngay cả Âm Long khi nghe thấy tiếng trò chơi cũng lén thò đầu ra khỏi cổ áo để nhìn tôi chơi.

Thấy kỷ lục cao nhất lại sắp bị phá, tôi tập trung cao độ để cẩn thận điều khiển thân rắn vặn từ bên này sang bên kia.

“Bịch!”

Đột nhiên có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, tay tôi run lên, trò chơi kết thúc!

Trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng liếc nhìn sang bên cạnh, điện thoại đã rơi xuống đất.

Có một cô học sinh nhỏ đang nằm trên mặt đất, tôi nhớ tên là Đinh Thiệu Liên gì đó, trông cũng dễ thương giống tôi. Nhưng tính tình khá là mong manh nên không hòa đồng với các bạn cùng lớp.

Nhưng không việc nào trong số những việc này có thể khiến điện thoại của tôi rơi xuống đất. Vấn đề là, sau khi tôi nhìn cơ thể của Đinh Thiệu Liên bị té ngã trên mặt đất, lại có một Đinh Thiệu Liên khác đang ngồi trên ghế, cô bé đó đang tò mò nhìn mình bị té ngã trên mặt đất, còn duỗi chân ra tự đá đá vào thân xác mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.