Chương trước
Chương sau
“Chị Lư này?” Sắc mặt Chu Tiêu có chút khó coi, yếu ớt nói: “Thầy Hắc chỉ cùng tôi tới thăm anh Lư thôi!”

“Thăm cái gì? Con quỷ chết bầm kia nếu không phải ra ngoài làm chuyện linh tinh vớ vẩn với cậu thì sẽ biết con hồ ly tinh kia à, để rồi làm tới mức bây giờ cả cái bóng xác chết cũng không nhìn thấy à!” Bà Lư đứng phắt dậy khỏi sofa, chỉ vào Chu Tiêu mắng to.

Ngôn từ sắc bén, chửi mắng quyết tuyệt, từ ngữ phường chợ búa, thật sự không phải là mấy từ tôi có thể học được đâu. Những tài măng mắng chửi nơi đầu đường xó chợ ở vịnh Du Thụ mà tôi biết cũng hoàn toàn không có được phong độ to lớn như bà Lư này đâu.

Thấy nữ chủ nhà chửi bới tung tóe như vậy mà những người đàn ông khác lại không có một ai giúp đỡ gì, không ai lên tiếng và ra tay ngăn lại cả.

Đồ da mặt dày như Chu Tiêu cũng bị chửi bới tới dị luôn, giơ ngón út ra kéo kéo ống tay áo của tôi, ra hiệu chúng tôi đi trước đi.

“Sao! Nói thấy ngại rồi à! Lão mù Hắc, ông không cần danh tiếng bao nhiêu năm nay của mình nữa à? Chẳng trách người ta nói từ sau khi ông bị mù chỉ còn biết dỗ dành con nít thôi! Hừ! Nhìn cũng tươi ngon xinh xắn đó, là đồ đệ hay là…?” Chả hiểu bà Lư này bị trúng cái gió gì mà mắng Chu Tiêu xong còn chưa đã nghiền, nhổng ngón tró châm biếm sư phụ.

Mặc dù lúc đó tôi nghe không hiểu ý sau của câu kia, nhưng cũng biết không phải câu tốt đẹp gì. Tôi tỏ vẻ mù mà mù mờ cười nói: “Bà ơi, bà đang khen cháu đấy ạ? Con ma chết bầm ý là người chết rồi á à? Nếu là người nào trong nhà bà là sẽ về tìm bà đó nha.”

Mặt bà Lưu đột nhiên đen xì đi, ngón trỏ đang nhổng cao lên kia lập tức co lại: “Bà đây mới không sợ con ma chết bầm đó nhé!”

“Ơ! Bà không sợ ạ, mấy ngày này có phải tối nào cũng nằm mơ thấy thứ kỳ quái không ạ? Ví dụ tối nằm bên cạnh bà ăn gì đó ấy?” Tôi trề môi ngẩng đầu, giả vờ ngây thơ nói.

Chu Tiêu đã từng nói rồi, từ sau khi dùng máu người, mỗi tối đều sẽ nằm mơ thấy bức tượng điêu khắc kia bò lên người hắn. Bức tượng điêu khắc kia là thực thể, nếu như Chu Tiêu có thể cảm nhận được thì những người ngủ bên cạnh hắn chắc chắn cũng cảm nhận được.

Tôi vừa nói vậy thì khói thuốc trong tay những người khác như ngừng lại, lúc này mặt bà Lư đen sầm đi, trừng mắt hung ác nhìn tôi nói: “Bà đây đi ngủ chưa từng mơ bao giờ!”

“Ồ! Thế chúc bà ngủ ngon ạ!” Tôi đỡ tay sư phụ đi ra ngoài, trước khi đi còn lễ phép giơ tay chào mọi người.

“Mày!” Bà Lư run rẩy chỉ tôi một lúc lâu rồi lại châm thêm một điếu thuốc.

“Mẹ!” Sắc mặt cậu thanh niên dẫn chúng tôi vào không tốt lắm, nhìn mọi người một cái rồi bất lực nói với sư phụ: “Thầy Hắc có thể tới chúng tôi rất vui, nhưng chuyện này…?”

“Gọi cảnh sát đi!” Tôi đỡ sư phụ bước ra ngoài.

Mặc dù mười vạn tiền nhiều nhưng mà chúng tôi cũng chả thiếu tiền, nhà họ Lư này mặc dù giàu có nhiều tiền hơn Chu Tiêu nhưng thật sự chẳng có ai có hiểu biết được như Chu Tiêu cả.

Mặc dù lúc đầu khi Chu Tiêu tới cầu xin sư phụ vẫn còn vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, nhưng người ta xách một rương tiền hàng thật giá thật tới, mà cái thể loại này còn mặc cả cò kè thêm năm bớt mười, thật sự là chả hiểu giá cả thị trường gì cả.

“Thầy Hắc!” Con trai nhà họ Lư vội vàng bước tới ngăn chúng tôi lại, bất lực nói: “Tính tình mẹ tôi hơi gấp gáp thế nên…”

Tôi cười nhẹ một cái rồi nói: “Xảy ra chuyện như vậy trong lòng mọi người đều rất lo lắng. Việc tìm xác thì chúng tôi không thạo nhưng trên phương diện giao tiếp cư xử thì chúng tôi vẫn hiểu. Sư thúc, nhà người ta tổ chức đám ma thì chúng ta dù sao cũng phải thể hiện chút thành ý. Ăn đám thì thôi vậy, trong nhà còn một đống thức ăn nữa đó!”

Sư thúc bị thân hình to béo của Chu Tiêu che mất, vẫn luôn đứng dưới bóng, lúc này mới mang theo khuôn mặt sưng phù bất lực bước tới, lấy một quyển chi phiếu trắng trong ngực ra nhanh chóng viết loẹt xoẹt lên một tờ chi phiếu rồi đưa cho bà Lư: “Đây là mười vạn, là chút thành ý của sư huynh tôi với Dương Dương!”

Nói rồi lại loẹt xoẹt viết thêm một tờ nữa đưa tới nói: “Còn mười vạn này là của nhà họ Đinh chúng tôi, bà đi tìm một hòa thượng nào tốt một chút làm lễ cúng bái đi, nếu không nhà cửa không yên ổn sẽ không tốt đâu.”

“Đinh Lương?” Bà Lư trợn mắt nhìn sư thúc, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu Đinh, sao cậu lại ở đây thế?”

“Tôi đưa sư huynh tôi với Dương Dương tới xem thế nào, Chu Tiêu nói ở đây xảy ra chút chuyện, mà con bé Dương Dương này lại tò mò nên tiện thể tôi đưa Dương Dương tới.” Sư thúc vô lương là người bênh vực người mình nhất, ông ấy sờ đầu tôi rồi nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đưa Dương Dương về đây, ông già nhà tôi cứ đòi con bé tới chúc tết.”

Thấy mặt mũi bà Lư không khỏi tái mét đi, tôi thấy sướng lắm.



Ông già nhà sư thúc vô lương tới cả hàng cổ là cương thi cũng dám bán, còn giấu một ngôi mộ cổ bên dưới nơi ở của nhà mình, không cần nghĩ cũng biết là người có máu mặt rồi, chỉ là không nghĩ tới việc mượn lớp da hổ của giám đốc Đinh lại có thể kéo oai được như thế này.

“Đi thôi nào Dương Dương!” Sư thúc quay đầu híp mắt với tôi, cực kỳ đắc ý kéo tay tôi đi ra ngoài, có lẽ ông ấy quên bén luôn nửa cái mặt sưng vù của mình rồi.

“Cậu Đinh, cậu Đinh!” Bà Lư lúc này mới lo sốt vó lên, gọi hai tiếng mà sư thúc không đáp lại nên vội vàng bước tới kéo lấy tay tôi, nói: “Cháu tên là Dương Dương à? Bà còn chưa cho cháu lì xì mà nhỉ? Năm hết tết đến khó khăn lắm mới tới được một chuyến, đúng không cháu? Thằng Khánh đâu rồi, còn không mau chuẩn bị lì xì cho cháu gái đi!”

Thứ khó dò nhất trên thế giới này chính là lòng người, những người khác đang ngồi im lìm hút thuốc trong phòng lúc này cũng vội vàng đứng dậy, phát lì xì cho tôi, mời sư phụ ngồi xuống, đưa thuốc cho sư thúc… Căn phòng vốn dĩ đang im lìm trầm mặc lập tức còn ồn ào náo nhiệt hơn tiếng làm lễ ở bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau trong tay tôi đã được nhét đầy mấy bao lì xì rồi, chỉ dựa vào sức nặng thì cũng biết hai tờ chi phiếu kia của sư thúc không bị lỗ rồi.

Bà Lư vừa xin lỗi vừa lau nước mắt nói vừa rồi là bà ta không đúng, tôi mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh sư phụ, bảo bà ta trực tiếp nói.

Ông chủ Lư cũng không khác Chu Tiêu là mấy, chỉ có một chỗ khác biệt đó là ông chủ Lư là quỷ háo sắc, nhìn thấy người đẹp như bà chủ đó thì nào có lý không bị dụ dỗ chứ, nếu không thì cũng không giới thiệu làm ăn cho cô ta.

Bà Lư vừa khóc vừa mắng thằng cha đó không có lương tâm, gần như tối nào cũng tới chỗ của con hồ ly tinh, cuối cùng còn mang cả bức tượng đó ra nữa.

Chỉ là khoảng thời gian trước ông chủ Lư còn thành thật về nhà, ngày nào cũng khóa cửa nhốt mình trong phòng.

Bà Lư cũng chẳng để ý lắm, chỉ là sắp hết năm rồi nên vẫn phải bảo ông ta đi thu mấy khoản nợ, kết quả là khó khăn lắm mới bảo được ông ta mở cửa ra thì lại thấy sắc mặt ông chủ Lư xanh mét, cả người gầy không nhận ra hình người nữa, bà Lư vừa bước vào thì ông chủ Lư đã thở hổn hển rồi ngã ra đất.

Tới cấp cứu còn chưa kịp gọi thì đã về chầu trời rồi, điều kỳ quái là sau khi nhập quan tài, chỉ đóng nắp có một nửa để cho người tới truy điệu nhìn người chết lần cuối. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau thì lại không thấy xác của ông chủ Lư đâu cả, hai người trực đêm đều nói, lúc trực đêm đến cả cái nháy mắt cũng không dám nháy cái nào, mà người đánh bài ở mấy bàn bên ngoài linh đường cũng không phát hiện ra cái gì không đúng cả, quá sức quái gở.

Nhà họ Lư chỉ có thể tiếp tục cúng bái làm lễ, đồng thời cũng tiến hành tìm xác ông chủ Lư, nhưng không dám báo cảnh sát.

Bóc một quả quýt đưa cho sư phụ, lúc này tôi mới cẩn thận đánh giá bà Lư, vừa rồi khi bước vào khói thuốc lượn lờ quá nên nhìn không rõ, mà lúc này nhìn thì thấy mặt bà Lư dường như cũng xanh đi rồi!

“Dương Dương ngoan thật!” Bà Lư nói nửa ngày, thấy tôi bóc quýt thì vội vàng đưa cả đĩa tới, nhét một quả táo to vào tay tôi rồi nói: “Táo này ngọt lắm, cháu nếm thử xem, nếu thích thì lát nữa bảo thằng Khánh gửi cho cháu hai thùng mang về nhé.”

Tôi nhìn quả táo một cái, hai mắt đảo nhìn mặt Chu Tiêu với bà Lư, ngoan ngoãn cầm con dao gọt trái cây, vụng về gọt vỏ táo.

“Nào! Để bà gọt giúp cháu nhé!” Bà Lư thấy sư phụ với sư thúc vẫn mãi không tỏ thái độ gì, sư thúc thì nheo mắt cười cười nhìn quả táo trong tay tôi, thế là vội giơ tay ra cướp con dao gọt hoa quả trong tay tôi.

Tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, tôi thuận theo lực của bà ta, con dao xoay một cái cắt lên đầu ngón tay mình một vết nho nhỏ, máu lập tức trào ra.

Bà Lư đột nhiên hít một hơi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào chỗ bị chảy máu trên tay tôi, đột nhiên kéo ngón tay tôi bỏ vào trong miệng và nói: “Mau! Để bà giúp cháu hút nhé!”

Chu Tiêu cũng nuốt nước miếng, nhưng sắc mặt lại đau đớn vô cùng.

“Không cần ạ!” Tôi rụt ngón tay lại, sau đó đầu ngón tay lập tức nóng lên.

Bà Lư bây giờ đã như con ếch vươn cái lưỡi dài trong miệng ra hút lấy hút để những giọt máu chảy ra từ vết thương của tôi, màu xanh trong mắt hiện lên rõ rệt.

“Sư thúc!” Tôi niệm Đại Lực Kim Cang chú trong lòng, chân dùng sức đạp bay bà Lư ra xa.

Sư thúc nhanh chóng bước tới, rút khổn Tiên Thằng từ thắt lưng ra, dùng sức cả hai bên trái phải trói chặt bà Lư lại, lão già này còn búng tay nói: “Đã xong!”

Tôi nhìn ngón tay mình, nghĩ tới vừa rồi bà ta trực tiếp liếm ngay chỗ vết thương hở, thế là vội vàng vừa bưng nước ấm trên bàn trà lên đổ vào ngón tay vừa niệm Thanh Thủy chú.



Trong lúc đổ nước lên ngón tay, vết thương kia lại chảy ra một chút xíu tia máu.

“Ực!”

Tôi đang nghiêm túc đổ nước rửa vết thương, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, sau khi khói thuốc trong phòng khách lớn tản đi, có mấy đôi mắt xanh lét đang nhìn chăm chăm vào ngón tay tôi, thè cái lưỡi dài ra liếm nước miếng quanh miệng.

“Sư phụ?” Cái cảm giác cừu giữa đàn sói đói thế này thật sự là không tốt, tôi sợ hãi vội lau ngón tay vào quần áo mấy lần rồi lên tiếng cầu cứu sư phụ.

“Có chuyện gì thế? Đám người này sao thế?” Sư thúc đang ung dung xử lý bà Lư, lúc này cũng sợ hãi, cái quái quỷ gì thế này?

Ông ấy vừa dứt lời thì tất cả người trong phòng đột nhiên nhào về phía tôi.

“Sư phụ!” Tôi lập tức giống như một con cừu non, hét lớn rồi chạy ra khỏi phòng khách.

Đã có bài học kinh nghiệm từ Chu Tiêu nên tôi biết những thứ này có đuổi cũng không đuổi đi được, tới cả sấm sét cũng không đánh được.

“Ơ!” Tôi mới chạy được có hai bước thì đứa con nhà họ Lư đột nhiên giơ tay về phía tôi.

“Tổng giám đốc Chu anh ra ngoài trước đi!” Sư phụ đột nhiên đứng dậy, lấy Chuông Chiêu Hồn trong ngực ra lắc mạnh, một tay dẫn ra sáu lá Thanh Tâm phù rồi đốt lên trong nháy mắt.

Thấy tay của tên Khánh con nhà họ Lư sắp bắt được tôi rồi, lúc chuông của sư phụ vang lên, mắt những người kia cũng dao động, động tác thế mà cũng chậm lại.

Từ trước tới nay tôi chưa từng nghe tiết tấu lắc Chuông Chiêu Hồn này của sư phụ, nghe vào tai cảm giác rất kì lạ, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn rung lắc theo tiếng chuông.

“Vụt!” Tay sư phụ vung lên, mấy lá Thanh Tâm phù rơi vào ấm nước thủy tinh trên bàn: “Mau cho họ uống đi!”

“Dạ!” Tôi cũng không để ý tới việc phải chia cốc, đánh mắt với sư thúc rồi nhấc ấm nước lên bắt đầu làm việc.

Tên Chu Tiêu này uống nhiều nước bùa rồi nên lúc này rất chi là nhanh nhẹn, giúp tôi giữ chặt tên Khánh nhà họ Lư lại, rồi hét to với tôi: “Mau! Rót nước!”

Sư phụ ở bên cạnh rung Chuông Chiêu Hồn, tiếng chuông khiến cho những bức tượng điêu khắc đang ẩn náu trong cơ thể con người nhất thời không thể khống chế thần thức của họ. Lại thêm tiếng niệm Định Hồn chú lớn tiếng khiến cho hồn phách của những người này không bị chen khỏi vị trí.

Sư thúc dùng sức bóp mồm tên Khánh nhà họ Lư đó ra, tôi cầm ấm nước thủy tinh rót nước vào trong.

Những người này đều là họ hàng xa gần của nhà họ Lư, tới để dự lễ tang của ông chủ Lư, chỉ không ngờ là lại bị khống chế nhanh như thế.

Sẽ không phải là ông chủ Lư vì kiếm mối làm ăn cho bà chủ xinh đẹp đó nên giới thiệu toàn bộ những người mình quen tới chỗ cô ta mua đồ đó chứ?

Nhân lúc những người này tạm thời bị sư phụ kiềm chế, ba người chúng tôi phối hợp cũng coi là ăn ý, rót nước xong một vòng cũng chỉ khiến sư phụ niệm Định Hồn chú có ba lần.

“Hả? Thầy Hắc?” Bà Lư là người tỉnh táo lại đầu tiên, thấy mình bị trói thì cẩn thận hỏi sư phụ.

Tôi trừng mắt nhìn bà ta một cái, bước tới trước đánh giá kĩ càng sắc mặt của bà ta, trừ hơi xanh ra thì cũng không có khuôn mặt quỷ nào láng máng muốn xông ra như của Chu Tiêu.

Những người họ hàng kia cũng lần lượt tỉnh lại, chép chép miệng cảm nhận mùi vị giấy đốt trong miệng, hỏi chúng tôi có chuyện gì thế

“Các người còn không biết có chuyện gì à?” Sư thúc cười lạnh một tiếng, cầm con dao gọt hoa quả rồi cắt lên mu bàn tay gã tên Khánh nhà họ Lư một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.