Tôi rất quen thuộc với tiếng hô hoán ngoài cửa, chính là bác Hà đã bán cho tôi con chó đen hôm qua.
Tôi đi ra mở cửa, lại thấy bác Hà dẫn cả vợ quỳ xuống bậc thềm đá xanh, miệng không ngừng cầu xin sư phụ tha mạng.
Con ngõ đã chật kín người, đang thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi cười lạnh nói: “Gần đây nhà tôi lắm chuyện thật đấy, tối qua là lão Vương kêu cứu mạng, hôm nay lại là bác Hà đây hô tha mạng. Thật sự coi nhà tôi là bệnh viện đấy à!”
Dù tôi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng là đứa bé lớn lên trong ngõ này, chẳng có chuyện xấu gì là không biết cả.
Con người bác Hà nổi tiếng là kẻ không tử tế trong ngõ Du Thụ Loan này, bình thường bán thịt thiếu cân thì không nói, lúc mua của người ta còn thích nhặt của hời.
Đêm qua tôi mua con chó đen lớn của ông ta mất một ngàn tệ, mặc dù chúng tôi có tiền nên không quan tâm, nhưng năm ấy, một ngàn tệ có thể mua được những hai ba con lợn.
Thấy tôi mở cửa, bác Hà vội vàng móc trong túi ra một ngàn tệ đưa cho tôi, nói thẳng tối qua mình sai rồi, xin sư phụ tha cho con trai ông ta.
Tôi khó hiểu nhìn ông ta, nói: “Mua con chó mất một ngàn tệ là thật, nhưng giờ trả lại tôi, còn muốn sư phụ tôi tha mạng cho con trai bác là sao? Chẳng lẽ con bác lại là con chó đen lớn tôi mua đó sao?”
Nhưng bác Hà chỉ là không ngừng dập đầu, nói ông ta không bằng heo chó, dám lừa tiền của tôi, thế nên mới chọc giận thầy Hắc, xin thầy Hắc tha mạng cho con trai ông ta.
Nhìn vẻ mặt của ông ta, tôi biết lời ông ta nói không phải nói dối, người này bình thường vắt cổ chày ra nước, thế mà giờ lại nỡ trả lại một ngàn tệ đã gạt của tôi, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Hàng xóm xung quanh đứng một bên, nhìn tôi và sư phụ ở trong sân.
Con người chính là như vậy, nhiều lúc không liên quan nhưng lại cứ kêu nhà mình cứu mạng, nếu thật sự không thèm nhìn, vậy thì tự nhiên lại thành nhà mình xuống tay thật.
Lúc chúng tôi đến nhà bác Hà, người ta đã vây trong vây ngoài chật như nêm cối.
Anh con trai của nhà họ đang ngồi trên sàn nhà phòng khách, trong tay cầm nửa miếng thịt lợn, há to miệng cắn từng ngụm từng ngụm, thậm chí không thèm nhai mà nuốt luôn xuống.
Tôi dẫn sư phụ chậm rãi đi về phía trước, chăm chú nhìn vào ba ngọn đèn của anh Hà, trong đó chỉ có ngọn đèn trên đầu là còn le lói ánh lửa, hai ngọn trên vai đều đã tắt ngúm.
Trông anh ta có vẻ ăn ngon, nhưng thân thể thì lại căng lên đến mức đáng sợ, bụng phình to hơn cả thím Vương đưa đến nhà tôi tối hôm qua, ngay cả quần áo cũng không che nổi hết, vậy mà vẫn ra sức nhồi đồ ăn vào miệng, nếu cứ để anh ta tiếp tục ăn như vậy, sớm muộn gì dạ dày cũng nứt toạc.
“Chậc chậc!” Sư thúc vô lương đứng sau lưng tôi, nặng nề tặc lưỡi nói: “Lão Hà à, nhà lão không phải làm nghề mổ lợn sao? Sao lại biến thành nuôi lợn thế này?”
Hàng xóm xung quanh đang xem náo nhiệt đều cười ồ lên, đối với cách ăn ở của nhà họ Hà, chẳng mấy ai vừa mắt.
Sư thúc nói thế là vì anh Hà đây đang bị quỷ đói nhập vào người, cái gọi là quỷ đói, chính là một trong lục đạo của Phật giáo, cũng được ghi chép lại trong Đạo giáo, nhưng nghề chúng tôi thì không phân chia thành nhiều cửa như vậy.
Nói trắng ra đây cũng chỉ là quỷ nhập vào người, khác là loại quỷ này hơi đặc biệt hơn chút.
Cõi ngạ quỷ nằm ngoài cõi người, nếu không có tiếp dẫn thì không thể nào đến được cõi người, cho nên nhà họ Hà nhất định đã chọc phải ai đó rồi.
Sư phụ nhìn anh Hà rồi khẽ gật đầu với tôi.
Tôi mím môi, chớp chớp mắt nhìn sư thúc, cái bộ dạng kia của anh Hà, lại để một cô bé ưa sạch sẽ mặc bộ quần áo hồng phấn như tôi phải lên xử lý thật á?
Nhưng sư thúc lại chỉ sờ sờ ngực, tươi cười hệt như chồn chúc Tết gà, lùi lại giúp tôi đỡ lấy sư phụ.
Trong lòng tôi khinh bỉ sư thúc vô lương tâm lần nữa, nhấc chân đang định bước lên thì sư phụ lại thô bạo đẩy sư thúc một cái, bảo ông ấy giúp tôi trói anh Hà lại.
Tôi cười nhạt vỗ tay, mặc dù bình thường sư phụ không nhiều lời nhưng mà vẫn rất thương tiểu đồ đệ là tôi đây đấy.
Sư thúc bất lực, vung tay dùng Khốn Tiên Thằng trói anh Hà lại, rồi giúp tôi châm hương.
Lúc này tôi mới móc đồ nghề ra, lấy nước bùa đưa cho sư thúc đứng bên.
Sư thúc vô lương mặt mày cay đắng, đôi tay siết chặt, đổ nước bùa vào miệng anh Hà.
Bác Hà cứ luôn căng thẳng nhìn chằm chằm chúng tôi, thấy con trai mình bị ép uống gì đó, lại hốt hoảng chạy qua hỏi còn cần gì nữa không.
Tôi nhìn sư phụ vẫn không động đậy, chỉ đành mở miệng bảo ông ta chẩn bị một mâm đồ ăn, sau đó tìm một căn phòng trống để dễ bề thi pháp.
Lúc này bác Hà cũng không nghi ngờ gì, vội vội vàng vàng chạy đi chuẩn bị.
Sư thúc trói anh Hà bằng Khổn Tiên Thằng, mặc cho trong miệng anh ta hàm hồ gào thét cái gì không rõ, cũng không quan tâm anh ta hết sức vặn vẹo giãy giụa, kéo vào trong hậu viện, sau đó mới buộc chặt lại Khốn Tiên Thằng lần nữa.
Bác Hà mang đồ ăn mà tôi muốn đến, lo lắng nhìn con trai cái rồi mới nhanh chóng lui ra ngoài.
Tôi bày đồ ra theo đúng trận pháp mà sư phụ dặn, công hiệu của Dẫn Hồn Hương và nước bùa cũng bắt đầu phát huy tác dụng, sinh hồn của anh Hà bắt đầu không ổn định.
Cầm trên tay lá Thông Linh Phù, tôi còn đang phân vân không biết có nên sử dụng hay không thì sư phụ đã nặng nề ho một tiếng, lắc đầu với tôi.
“Chậc! Bé Dương à, con còn cần Thông Linh Phù gì nữa hả!” Sư thúc nhặt lên một cái đùi gà, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cười khanh khách.
Ngẫm lại thì cũng đúng, sư phụ bảo tôi trời sinh linh thể, vốn không cần dùng Thông Linh Phù cũng có thể giao tiếp được với linh hồn. Vậy làm phép luôn thôi, tôi rung Chuông Chiêu Hồn, vốc một nắm gạo nếp, miệng niệm chú trừ tà, chân đạp vũ bộ.
Vừa niệm chú xong, tôi lập tức rải một nắm gạo nếp lên người anh Hà, sau đó nhanh chóng lấy ra một chiếc đinh làm bằng gỗ đào, đâm mạnh vào trán và cổ của anh ta.
Tiếp theo liền nghe thấy khắp người anh Hà như gào lên một tiếng, ngọn đèn hai bên vai dần dần có dấu hiệu cháy trở lại.
Thật ra từ đầu đến cuối tôi đều đang chiêu hồn, bất kể loại quỷ nào nhập vào người, hồn phách của bản tôn đều sẽ bị trói buộc, khi trừ tà phải chiêu linh hồn trở lại đúng vị cái đã, như thế đám khách thuê bất lương kia mới không còn cách nào ngụ ở trong.
Phía trước có Chiêu Hồn Hương, phía sau có nước bùa, tôi lại dùng gạo nếp dẫn đường, cây đào triệu dương khí, con đường này cứ thế mà xuôi chèo mát mái.
Sau khi anh Hà hét lên một tiếng, từ trên đỉnh đầy chậm rãi phun ra vô số cái miệng lớn, to nhất như cối xay gió, nhỏ nhất chỉ bằng lòng bàn tay, mỗi cái há rộng miệng, la hét ầm ĩ đinh tai nhức óc.
Cõi ngạ quỷ là cõi khổ trong lục đạo, cho dù làm gì cũng không được toại nguyện, ăn cái gì vào miệng cũng không có mùi vị, quỷ mẫu lại một thai nhiều tử, cuối cùng sẽ bị chính con mình nhai nuốt ngấu nghiến.
Nhìn những cái miệng dày đặc trên đầu anh Hà, tôi chợt thấy ớn lạnh.
Tôi vội vàng lấy ra túi phù văn mà sư phụ thường dùng để thu linh, định thu đám quỷ đói này vào trong. Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng reo mừng, âm long từ sau khi giải quyết xong con thực anh quỷ lúc trước vẫn luôn quấn bên eo tôi bất động, chợt nhào về phía đỉnh đầu của anh Hà.
Chỉ thấy nó há to miệng hút, đám quỷ đói kia hệt như coca bị âm long hút sạch vào trong bụng.
Tôi sững sờ nhìn âm long, không phải nói nó thích ăn đồng loại nhất sao? Sao lại ăn đám quỷ đói này chứ?
Chẳng bao lâu sau, thân hình vốn hơi có phần bằng phẳng của âm long đột nhiên biến thành tròn trịa hẳn lên, lê thân rắn qua rít lên với tôi một tiếng, hốc mắt đen kịt nhìn chằm chằm tôi, lại muốn nhào lên người tôi lần nữa.
Tôi vội vàng lui lại hai bước, lúc trước nó ăn rắn thì chúng tôi còn chưa quen lắm, không dám tránh ra, nhưng giờ thân rồi tôi chẳng còn sợ nó nữa, cứ nghĩ đến nó mới vừa ăn cái thứ gì, tôi lại ớn hết cả người.
Tên kia thấy tôi chuyển động, nằm trên đỉnh đầu anh Hà hơi điều chỉnh góc độ, định nhắm chuẩn lao thẳng về phía tôi. Tôi bị buộc đến nóng nảy, lập tức vơ lấy cái ba lô kêu nó một tiếng.
Tên kia nghe thấy tiếng vang, vảy sau lưng dựng lên, vù cái bay vèo về phía tôi, bị tôi dùng ba lô chụp lấy.
Tôi kéo khóa đóng lại, đắc ý khoe với sư phụ, nhưng lời vừa nói thì cái ba lô đã truyền ra một mùi hôi thối.
Tôi cúi xuống nhìn thì thấy cả cái ba lô đều bị tan chảy cả rồi, âm long vẫy đuôi, quen cửa quen nẻo bò lên quấn quanh eo tôi.
“Ha ha ha!” Sư thúc cười lớn chỉ vào chiếc ba lô trên tay tôi.
Tôi tủi thân nhìn sư phụ, nhưng thấy sư phụ cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tôi đành phải tự nhận xui xẻo, cái tên âm long này bình thường đánh nhau không có ích gì, vậy mà bắt nạt tôi thì ra sức thế!
Bác Hà vẫn luôn ở ngoài nghe ngóng động tĩnh, thấy bên trong truyền đến tiếng cười của sư thúc, liền vội qua gõ cửa, hỏi xem chuyện đã ổn chưa.
Tôi đốt một lá bùa tiêu thực, pha vào nước cho anh Hà uống, sau đó mới giao lại người cho cha anh ta.
Tôi vốn đã không tình nguyện, nếu không phải bác Hà làm trò trước mặt nhiều hàng xóm như vậy hô to sư phụ tha mạng, thì chúng tôi mới không thèm ra tay đâu, bây giờ con trai ông ta đã không sao, tôi cũng không thèm lo chuyện sau đó nữa, cất bước định đi.
Nhưng sư phụ lại vỗ tay tôi, nói phải xử lý tận gốc.
Thấy sư phụ lại hảo tâm mù quáng, tôi cũng chỉ đành không cam tâm, miễn cưỡng dẫn sư phụ đi vòng quanh căn nhà, cuối cũng phát hiện ra một đám khí đen ở bên cạnh nhà xí.
Tôi bảo bác Hà tự đi đào lên, lật ra thấy bên dưới có một người giấy nhỏ sống động như thật, tướng mạo trông y hệt anh Hà.
Tôi đốt người giấy này ngay trước mặt bác Hà, hỏi bác ta gần đây có đắc tội với ai không.
Bác Hà suy nghĩ hồi lâu rồi mới vỗ đùi nói, ba ngày trước có một ông lão xa lạ mặc bộ Miêu phục rách nát tả tơi đến xin ông ta một cái thủ lợn, nhưng ông ta không những không cho còn bảo anh Hà đuổi lão đi, hỏi sư phụ liệu có phải người này không.
Tôi khịt mũi hừ mạnh một tiếng, lão già này keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước, sao có thể cho người ta miễn phí một cái thủ lợn chứ.
Nhưng sắc mặt sư thúc nhất thời tối sầm, ông kéo bác Hà lại hỏi, thật sự là một ông lão mặc Miêu phục rách nát sao?
Bác Hà nặng nề gật đầu, há mồm mắng to người kia đúng là không biết tốt xấu, xin đồ không cho lại còn giở trò.
Tôi vừa định hỏi sư thúc làm sao biết ông lão mặc Miêu phục rách nát kia, thì lại nghe thấy bên ngoài vang lên mấy tiếng còi xe ô tô.
Chẳng bao lâu sau, có mấy người âu phục chỉnh tề đi vào, người đi đầu cười với sư thúc, nói: “Anh Lương, chủ tịch Đinh xin anh quay về một chuyến?”
Tôi vẫn luôn gọi sư thúc, ngoại trừ lần trước Chu Tiêu gọi ông là thầy Đinh ra, thì mãi cho tới bây giờ tôi mới biết sư thúc tên thật là Đinh Lương, khéo thế nào lại hợp với tiếng lòng thường xuyên gọi ông là sư thúc vô lương của tôi chứ!
Sắc mặt sư thúc trầm xuống, hừ lạnh một tiếng với người kia: “Hắn muốn xem xem ta chết chưa à? Lão bất tử kia còn chưa chết thì làm sao mà ta chết được!”
“Anh Lương!” Người đến có chút xấu hổ, chắp tay với sư phụ tôi, nói: “Thầy Hắc, xin ngài khuyên giúp tôi với.”
Sư phụ chỉ vừa kéo tay tôi vừa lắc đầu, nói với bác Hà là xong chuyện rồi, nhà ông ta có thể chiêu tới ngạ quỷ cũng là vì bình thường quá tham lam, sau này chú ý hơn là được.
Chúng tôi vừa đi, sư thúc cũng nhấc chân đi theo, hoàn toàn phớt lờ những người mặc âu phục đó.
Người kia dường như cũng đã đoán trước được tình huống này, ở phía sau nói: “Chủ tịch Đinh nhờ tôi chuyển lời với ngài, phu nhân đã hôn mê hai ngày nay rồi, bảo ngài nhất định phải về xem một chuyến.”
Tôi đang định hỏi phu nhân là ai vậy, thì sư thúc đã đầy mặt hậm hực nhìn tôi và sư phụ.
Cuối cùng vẫn nặng nề hừ một tiếng, rảo bước ra ngoài.
“Đợi chút! Ta sẽ đi cùng ngươi.” Sư phụ tôi lòng tốt lan tràn quá mức lại chủ động mở miệng nói chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]